Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

KHÔNG ĐỀ

Những ngày này sao lại buồn đến vậy! Mọi thứ cảm giác bão hòa … Chai lỳ cảm xúc và rơi vào trạng thái trầm cảm. Vẫn phải cười, phải nói, phải đùa cợt nhưng trong lòng trống rỗng, trỗng rỗng …

Mọi việc cứ tuần tự trôi, khó khăn vẫn còn, công việc luôn ở thế dở dang và muốn giải quyết xong ít ra cũng mất vài …năm nữa !

Muốn đi đâu đó ngắm trời đêm, ngắm mây bay và núi non trập trùng. Nhưng cứ định lên đường là lại bị một điều níu kéo: Trách nhiệm

Tuần tới đi Sài Gòn dự lễ ra mắt sản phẩm của Kua, đi làm việc với mấy thằng “đối tác” cao su và rồi lại phải đi Kunming – China họp 6 ngày … Mệt mỏi thật sự!

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009

2006 – ĐÓN GIAO THỪA MỘT MÌNH


0h25’ Đêm giao thừa 2006 ở Sa Pa. Ngồi một mình ở góc quầy bar khách sạn, gần đến giao thừa khách đến tấp nập, “Tây” đông quá trời! Các nhóm túm năm tụm ba uống beer rượu và hát “Happy New Year”.... ồn ào quá!

Hôm qua, nhỡ chuyến lên Fanxipan đón giao thừa năm mới 2006, tour đông quá, thấy office bảo đoàn đi những gần 30 mạng. Xuất phát lúc 15h, trèo ban đêm, đi theo đường Trạm Tôn. Ban đầu cũng kiên quyết để đi, nhưng sợ sức khoẻ thế này... sáng 01/01 là hành trình theo QL 32 về Mù Cang Chải lại ốm giữa đường thì... Vậy là ở lại. Cũng hơi thất vọng! Giá như có bạn cùng đi, chắc tự tin và leo Fanxipan yên tâm hơn...

Điện thoại rung báo tin nhắn, H nhắn tin chúc mừng năm mới và kèm thêm một câu mà khi đọc mình chẳng biết nên vui hay buồn “....em mong anh sẽ quên đi những kỷ niệm không vui của chúng ta và tìm cho mình một hạnh phúc thực sự, em vẫn nhớ anh nhưng em không thể....” Chẳng để làm gì nữa bây giờ em ạ ! mọi điều buồn phiền phải qua đi, nỗi đau cũng đã qua đi, cuộc sống còn quá nhiều điều cần phải lo lắng... đừng khơi lại vết thương đã chuẩn bị ăn da non.

Trời Sa Pa đêm nay có vẻ ấm áp hơn và sương bay lãng đãng... Phố vui nhộn nhịp với những quán nướng thơm lừng, mù mịt khói... Gọi điện thoại cho Kiên, anh bạn guide của lần lên Fanxipan trước, hẹn gặp nhau ở sân Nhà Thờ cùng đi uống rượu đêm! Một năm với bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu sự thay đổi trong sự nghiệp, tinh thần và trong cuộc sống sắp qua đi... Giờ đây nỗi buồn đã qua, còn mấy phút nữa thôi, mình sẽ đón năm mới với một niềm tin thật mạnh mẽ, một niềm vui và một hành trình cuộc đời mới lại bắt đầu...

(Sa Pa 01/01/2006)

BỨC THƯ GỬI EM

(Gửi H...)

Anh đã đến và ở lại Sa Pa, trong cái lạnh lẽo của tâm hồn, của thể xác và của cả bầu không khí quanh anh lúc này. Đất trời mù sương như giao hoà làm một... Chị quản lý khách sạn hỏi một câu làm anh chẳng biết nói như nào “Ồ! sao lại một mình hả cậu? Cô ấy không đi cùng à?” Anh chỉ cười trừ và không hiểu vô tình hay cố ý mà chị ấy đưa cho anh cái chìa khoá lần trước chúng ta đã cầm...

Anh đã trở lại đúng căn phòng ngày trước anh và em đã bên nhau trong 7 ngày hạnh phúc. Vẫn cái cửa gỗ nghiến kèn kẹt khi mở, vẫn cái đèn ngủ bằng gỗ Pơ mu màu nâu xậm và bức tranh vẫn lệch về phía cửa... tất cả vẹn nguyên như lúc chúng ta bên nhau ! Anh ngồi im lặng và cảm giác mùi hương của em vẫn thoang thoảng đâu đây, vẫn hơi ấm ấy và tiếng thủ thỉ những câu chuyện vu vơ không kết thúc và cái giọng ngái ngủ mỗi sớm mai... Anh nhớ em !

Đêm nay ở Sa Pa không có trăng như đêm chúng mình ngồi bên nhau ở ban công. Nhưng cái lạnh thì vẫn thế và bầu trời lấp lánh những vì sao. Anh đã cố tìm hai ngôi sao cạnh nhau mà ngày trước em bảo rằng đó là hai đứa mình, nhưng vô vọng... bây giờ nó cũng đã xa nhau rồi em ạ ! Anh sẽ ở lại đây 2 ngày nữa, trước khi lại tiếp tục hành trình đơn độc này. Nhưng có lẽ, sau đêm nay, em sẽ không còn là hiện tại... em lùi xa và trở thành quá vãng, một quá vãng êm đềm và ngọt ngào...

Khi tới một nơi có nhiều kỷ niệm cũ, hoài niệm về nó, thoáng buồn cũng là điều không tránh khỏi” phải không em? Mỗi con người được tạo nên từ những tháng ngày của quá khứ, từ những kỷ niệm đã qua. Quên quá khứ, quên kỷ niệm là điều không nên và không thể. Nếu quên quá khứ ta sẽ quên mình là ai, mình đã sống như thế nào. Nhưng nếu ôm nặng những điều của quá khứ thì hiện tại sẽ không vẹn tròn. Hãy để những kỷ niệm vào một ngăn tủ đẹp của ký ức, để cuộc sống hôm nay nhẹ nhàng và trọn vẹn” em nhé!

Anh đã quá nặng nề với những mệt mỏi và trách nhiệm trong cuộc sống, sự nghiệp, lại còn không thoát ra khỏi cái vòng hoài niệm của tình cảm con người... Chúng ta, cả anh và em, ai cũng buồn và dằn vặt khi yêu, khi cho và khi nhận... Có thể em cũng biết cảm giác sống trong những kỷ niệm như thế nào phải không? vì anh biết em cũng đau đớn lắm! Khi tình yêu nó đi qua để lại cho ta một niềm đau khôn nguôi thì dù phải mất rất nhiều thời gian nhưng phải vượt qua được, phải vượt qua thật sự. Ngay cả trong những lúc chơi vơi trong buồn đau. Bởi vì đã qua được cái bóng của quá khứ, đã và đang cố gắng cho mình với tình cảm hiện tại thì một lúc nào đó lòng sẽ nhẹ nhàng đi nhiều lắm, và những tình cảm về sau sẽ trở nên tròn đầy hơn...

Đứng trước kỷ niệm cũ, dù trái tim mình có muốn tan ra, ứa máu... Nhưng hãy cố gắng. Cố gắng giữ trái tim mình lạnh lẽo em ạ! Cuộc sống chẳng cho con người sự phẳng lặng bao giờ. Người đến, sưởi ấm, xoa dịu những vết thương, thắp lên niềm tin vào con người, vào tình yêu rồi lại nhẹ nhàng ra đi. Khi vượt qua, mình sẽ nguôi ngoai. Chính lúc ấy, mọi niềm đau đã trở thành quá vãng, một cuộc sống mới lại bắt đầu!

Nhưng niềm tin trong tình yêu thì đừng đánh mất. Tình yêu nếu không có niềm tin sẽ chẳng bao giờ sống được. Ai cũng vậy thôi, có những lúc phải sống với kỷ niệm cũ, nhưng hiện tại mới là điều phải quan tâm. Cũng như bây giờ, kỷ niệm đã sống lại và vẹn nguyên như mới hôm qua, nhưng chỉ đêm nay thôi, ngày mai, kỷ niệm đã trở về đúng vị trí của nó. Ký ức dù êm đềm, dù đẹp đến đâu cũng vẫn chỉ là ký ức. Hiện tại mới là điều quan trọng. Cuộc sống khó bao giờ để hai chữ giá như thành hiện thực. Nhưng không phải không làm được! Nếu có niềm tin và dũng cảm đối diện với tất cả mọi khó khăn.

“Hãy vững lòng khi sống ngày hôm nay để vẹn tròn cho những ngày tương lai...” Sa Pa đêm nay mù sương và lạnh giá. Những email từ bạn bè đã khiến trái tim anh bớt đi bao nỗi ưu tư. Cám ơn mọi sự chia sẻ mà bạn bè đã gửi đến cho anh những ngày qua... Chúc em “và cả cho anh nữa nhỉ?” một năm mới với niềm vui mới và hạnh phúc trong thành đạt.

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. CHẶNG 5


Chặng thứ 5: Hà Giang - Lao Cai – Sa Pa

Mùa đông, tiết trời lạnh, khô ráo Tây Bắc có một vẻ đẹp cuốn hút tất cả những ai mang trong mình một chút máu lãng tử, thích ngắm trời, ngắm đất trong cái thênh thang của nắng và gió, những cảnh sắc nên thơ thoáng ẩn, thoáng hiện trong ngàn mây trắng, ruộng bậc thang tít tắp quanh thung lũng xanh rì, những vạt hoa đào thắm sắc hồng, hoa mận trắng day dứt và hoa cải vàng rực rỡ bên những ngôi nhà xỉn màu thời gian nép mình trên những sườn đồi thoải. Một vẻ đẹp thiên nhiên khiến lòng mình se lại và bỗng quên đi tất cả những nỗi buồn, những ưu tư dằn vặt chất chứa...

Tôi rời Hà Giang vào buổi trưa khi trời hửng nắng sau mấy ngày mưa sụt sùi lạnh lẽo, chút nắng hiếm hoi làm bừng lên sức sống hoang sơ. Núi đồi xanh ngắt, cảnh vật như sáng hẳn và đậm nét giống như mới được rửa trôi hết những bụi trần... Xe chạy êm, bài “Ngày không mưa” giọng Hồng Nhung thì thầm, cảm giác thật thanh thản và hứng thú với cung đường sang Lao Cai, mải nghe nhạc nên cũng quên không ngắm lại đoạn đường bị vỡ lốp chiều hôm trước...

Bắt đầu rẽ vào QL 279 sang Phố Ràng, đường xấu đi rất nhiều, đá lổn nhổn, ổ gà liên tục làm tốc độ chạy giảm hẳn. Đường quanh co gấp khúc lên xuống, bản làng thưa thớt... thỉnh thoảng một chiếc Hyundai tải nặng nề, ì ạch chạy ngược chiều. Qua cầu Xóm Thượng, con đường chạy song song với sông Chảy, con sông nhánh của Hồ Thác Bà dài khoảng 10 km, tôi đã đến Phố Ràng, ngã ba nơi QL 279 gặp Quốc lộ 70.

Tôi còn nhớ đêm mưa cuối năm 2003, khi tôi và H đi Sa Pa, quốc lộ 70 bị tắc do hai chiếc xe tải nặng đâm vào nhau. Hàng trăm xe tải đỗ nối đuôi nhau dài cả mấy km. Chúng tôi may mắn thoát được là do xe nhỏ, nên lách qua cái khe giữa hai chiếc xe bị đổ vật ngang đường. Chúng tôi cho một anh bạn lái xe tên Tuấn đi nhờ lên Lao Cai. Ông bạn cao 1,9 m to vật vã, ngồi lên xe Jolie, chiếc xe rung rinh, rung rinh... Khi xe chạy, tôi mới phát hiện ra anh ta cầm một chiếc rìu giấu trong ba lô! Đường đêm mưa, vắng lặng.... H và tôi mỗi lúc lại thót người khi nhìn thấy anh bạn đi nhờ thỉnh thoảng lại bỏ cái rìu sáng loé ra ngắm nghía... Mãi sau, không kìm được nữa, tôi hỏi “Ông nát tôi à, sao cứ bỏ rìu ra ngắm vậy?” Tuấn cười khà khà và thanh minh rằng mới kiếm được cái rìu dân tộc về làm quà cho bố vợ trên Bát Xát, thứ rìu được rèn và tôi bằng cái bí quyết gì đó của một ông H’mong, rất quý... Tuấn là người dẫn chúng tôi vào nghỉ ở một quán đêm tại Phố Ràng, chuyên bán rượu cho cánh xe tải. Cơ man nào bình, nào hũ, nào can, to nhỏ... rượu San Lùng, rượu rắn, rượu bìm bịp, rượu ong, sâu chít... và điều ấn tượng nhất là hai hũ rượu đặc biệt. Một hũ ngâm bốn cái tay, chân gấu đầy lông lá cộng cái mật to đã teo tóp. Một hũ ngâm một con rắn hổ mang, nó bạnh cái mang to như hai bàn tay người xoè, ty hí mắt, nằm cuộn tròn trong một cái bình thuỷ tinh chứa 50 lít rượu, Con rắn hổ mang chúa có lẽ phải nặng tới 20kg. Giá tiền bình rượu rắn là 20 triệu, còn bình tay chân và mật gấu thì không có giá...

Lần đó, tôi đã không cưỡng lại được sức thu hút của các loại rượu đặc sản này, hí hửng ôm một bình rượu San Lùng ngâm thuốc Bắc chung với ong non mà theo lời cụ già chủ quán thì cực bổ với cái giá 800k...

Từ Phố Ràng lên Lao Cai rẽ ngã ba cầu Phố Lu, con đường lầy lội và bẩn kinh khủng...Xe trước chạy, nước và đất bay tung toé bám đầy vào kính chắn gió, liên tục rửa kính mà vẫn không kịp... 17h 30’ thành phố Lao Cai, những khu đô thị mới xây mọc lên lô nhô, quang đãng và đẹp đẽ, đại lộ dài thẳng tắp thênh thang đã ở trước mặt.

Tôi quyết định nghỉ đêm ở Lao Cai. Nhờ ông già bán quán nước cạnh khách sạn chỉ dẫn, tôi mua được cặp gương xe Ford Escape ở Gara sửa xe với cái giá 1,5 triệu, xót cả ruột, nhưng yên tâm hẳn !

Đêm ở Lao Cai, trời mưa sụt sùi, phố vắng hoe, chán nên không đi tham quan Thành phố, ngồi thu lu trên giường online TTVN... Tôi nhận được khá nhiều Email của bạn bè trên mạng động viên và chia sẻ những buồn vui trong hành trình đơn độc này. Cảm giác thật ấm lòng khi biết rằng mỗi sáng, nhiều bạn dõi theo từng chặng đường tôi đi. Ừ, giá như trong số những bạn ấy, có ai cùng tôi lang thang và chia sẽ những cảm xúc vui vẻ, những khó khăn và gian khổ suốt hành trình, một đường vòng tròn Xuyên Việt...

Chặng tiếp theo của tôi là Sa Pa – Bình Lư – Nghĩa Lộ - Sơn La – Hoà Bình. Chặng Bình Lư – Nghĩa Lộ quả thật mới là gian khó vì phải đi qua vô số đèo dốc trên độ cao 1200 m đến 1500 m, qua Than Uyên - Mù Cang Chải nơi QL 32 chạy ven sông Nậm Kim... Nhưng nỗi băn khoăn lớn nhất của tôi là cung đường QL 15 từ Mai Châu Hoà Bình đến Hương Sơn Hà Tĩnh, dọc phía tây của các tỉnh Hoà Bình, Ninh Bình, Thanh Hoá, Nghệ An.... đoạn đường này những năm tháng chiến tranh là tuyến huyết mạch, nhưng không rõ bây giờ như nào vì tôi biết nó đang được sửa chữa và mang một cái tên: Đường Hồ Chí Minh.

Trưa 28/12 rời Thành phố Lao Cai, đường lên Sa Pa mượt mà trôi về phía sau, tôi như ngập chìm trong giọng hát cao vút của Celin Dion... Sa Pa với bao nhiêu kỷ niệm, với Thác Bạc, Cầu Mây, với tuyết trên đỉnh Fanxipan mùa đông năm 2003, nỗi sợ hãi về sự “mất tích” của ông bạn Alex trên đường về . Ký ức như ào ạt trở lại, hồi hộp và vẹn nguyên......

ĐI CHƠI TÂY BẮC


Muốn đi đâu đó mấy ngày mà nghĩ mãi chửa biết là đi phương nào! Giờ mới thấy cái sự đi quả thật là khó … Ngắm chỗ nào cũng thấy đã đi qua, có mấy cung đường là lạ hay hay thì đi một mình mãi cũng chán, nên đành chờ xem có ai muốn đi không. Cái trò đi chơi ngắm mây trời núi non mà chỉ có “nhõn” một mình thấy nó cô độc tồi tội … Mà giờ thì mình không hề thích cái cảm giác như thế.

Đường xá và quang cảnh mấy ngày nay cứ đặc một màu xám xịt. Đời thì cũng đang xám xịt như thế. Bận đến mức “ói việc” ra, nhưng cứ xong ngày là cảm thấy trong lòng trống rỗng như chẳng có việc gì mà làm. Lạ thế chứ?!

Ngồi nghĩ, giờ mà có đứa nào, tỷ như cái thằng WD nó “sôn sốt nóng” lên rủ mình đi, hoặc là cặp đôi BP - LE ở ngoài này, làm một chuyến “phọt” lên đỉnh Săm Pun hát câu “ cùng nhau đi hùng binh” .. Hoặc chạy vèo vèo con đèo Ô Quy Hồ quanh co lúc chập choạng chiều tà, nhớ chuyện ma trơi lập lòe dốc vắng… Chí ít cũng ngả bếp ra nấu café hít hà mùi cồn khô bốc lên, thoảng lẫn mùi thơm thơm của café là mùi rừng ngai ngái và mùi phân trâu hoang hoải …

HOA LỘC VỪNG MÙA XUÂN


Có những mùa hoa lộc vừng qua đi, để lại trong lòng biết bao sự thương nhớ về một quá khứ đầy yêu thương…

Có những mùa hoa lộc vừng qua đi, để lại trong lòng những vết thương hoang hoải trong giá lạnh …
Có những mùa hoa lộc vừng qua đi, bước chân lãng du dẫm nát những cánh hoa đỏ thắm rực rõ trên thảm cỏ úa vàng mùa đông Hà Nội, thẫn thờ nhìn mặt sương hồ Gươm bảng lảng bay lên, bay lên …tan loãng vào nắng sớm!

Nắng thu rực rỡ, nhìn lại lộc vừng xanh thẫm vươn những cành lá cứng cáp, đang chuẩn bị ngả màu theo thời gian, tự thấy trong lòng trống rỗng đến không ngờ … Những bước chân đi qua vô tình, có ai biết trên thảm cỏ xanh rờn kia đã từng có những cánh hoa lộc vừng mỏng manh, thắm sắc rụng tràn đầy như những áng mây hồng bảng lảng trên
mặt hồ xanh thẳm màu quá vãng …

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

THÁNG 8 – 9/2008 – MÙA SEN QUA ĐI


Chợt nhận ra một mùa sen sắp qua ....

Mùa sen nở và những đóa hồng mang lại cho ta thời khắc yên bình và mơ màng ....

Có khi giữa những thời điểm vội vã làm việc, vội vã kiếm tiền, hối hả trong vòng quay của thời cuộc . Bỗng nhận ra rằng ta đang bỏ phí một thời say đắm, một thời điểm nên nắm lấy hạnh phúc riêng ! Thời gian không chờ một ai. Nếu có đủ nhạy cảm sẽ nắm bắt được cơ hội vụt đến trong chốc lát, nếu không cơ hội lại trôi đi cùng với mảng bụi quá vãng ...

Đã chọn sự nghiệp, sẽ không có nhiều cơ hội cho riêng mình. Hạnh phúc đã đến sao lại để nó tuột khỏi tay ....

Ôi ! Lại một mùa sen sắp qua đi ....