Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

ENTRY TRONG BUỔI CHIỀU BUỒN



Mỗi khi buồn bực, thất vọng và cảm thấy áp lực công việc đè nặng, tôi thường "trốn" chạy tới vài nơi đã cho tôi khoảng thời gian bình yên và thật sự hạnh phúc trước đây... Một là cái khoảng trống ven Hồ Tây với những đêm mưa, nhìn ra mặt hồ mù mịt với những ánh đèn vàng vọt, những ngọn tháp Chùa Trấn Quốc chìm trong màn mưa, lẫn trong âm thanh rả rích của mưa, ầm ì của sấm là tiếng ghi ta trầm buồn những bản nhạc "hoài niệm"....Hoặc lao xe đi Hạ Long, về với biển và tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ đá, tiếng thở của đêm "ướt đẫm mùi sương".... hoặc về quê nội ngoại, hít thở bầu không khí trong lành, thoảng đâu đó mùi lúa thơm ngậm sữa, mùi rơm rạ nồng nồng và mùi lá khúc ngạt ngào mỗi sớm mai....... Khi tâm hồn đã thực sự thư thái, những việc tưởng khó khăn kia trở nên bình thường và phương án giải quyết như bỗng hiện lên một cách rõ ràng nhất !!!

Thế rồi khi cuộc sống tình cảm rơi vào khúc quanh “tan vỡ’...Tôi đã có những ngày "lang thang" trong chuyến đi vòng quanh nước Việt năm trước, mười mấy ngày một mình chạy trên quãng đường dài hơn 8600 km xuyên từ Đông Bắc sang Việt Bắc, sang Tây Bắc rồi xuôi về Sơn La, vòng Tây Thanh Nghệ vào Tây Nguyên và xuối về Tây Nam Bộ ... Còn nhớ lúc ấy, tinh thần đã quá mệt mỏi do phải đối diện với sự cô đơn hơn chục ngày, mệt mỏi do tự lái xe vượt qua những đám đất đá bị sạt lở trên đường QL 37....Ngồi một mình trên đỉnh đèo Lũng Lô vắng lặng... chiều hoàng hôn, mưa bụi lất phất như sương, không gian lạnh lẽo, gió ào ạt thổi, cuốn thảm cây lau rừng ngả nghiêng như những làn sóng... Trong cái hoang dại của thiên nhiên, trong cái lạnh lẽo của thời tiết, cảm giác lúc đó sao lại "quạnh quẽ" đến vậy ! Thèm được nghe tiếng nói của một người, nhớ cái hơi ấm dễ chịu, cái giọng nói thật dịu dàng.... Nỗi nhớ lúc ấy thật sự "kinh khủng".

Thế rồi khi vượt qua nỗi gian nan, qua con đèo Lũng Lô sạt lở, qua Phù Yên, qua Bắc Yên, qua Sông Đà mênh mang nước, nỗi cô đơn như vơi hết, cảm giác trong lòng tự tại và bình thản đến lạ lùng ! Nhớ lại điều này, để thấy rằng mình đã từng trải qua những lúc gian nan vất vả và cô đơn thật sự rồi đấy thôi....Cũng như đêm nay...Từ quê ngoại, sau một đêm và nửa buổi sáng ngủ vùi, tôi trở lại Hà Nội thân thương.... Xe chạy êm ru trên con đường quốc lộ, phía trước bầu trời xầm xì màu chiều.... và rồi mưa, cơn mưa xối xả, mưa như trút, cái gạt nước hoạt động hết công suất mà nước vẫn che mờ kính chắn gió... Đoạn đường hơn một trăm cây số mà chỉ có tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng lốp xe lướt trên đường và tiếng anh chàng Tuấn Hưng với những bản tình ca cứ u uẩn, nhưng nó không hề "sướt mướt" mới lạ ...

Hà Nội, tối nay, mưa và mưa .....và bây giờ tiếng rả rích mưa không còn nữa. Ngày mai trời tạnh và cũng như mưa đã thôi rơi, cuộc sống sẽ lại sang một trang mới, đẹp hơn và sáng rõ hơn !!!
.............................................

Trên ban công office, ở tầng 20 của tòa building nhìn về Tây, bầu trời áng một màu chiều. Nắng đã thôi gay gắt, chỉ còn màu sậm của khói lam chiều như “day dứt” và lãng đãng thêm cái khung cảnh tĩnh mịch trời cao. Hôm nay là ngày 09/09, chỉ 1 ngày nữa là mình sang tuổi 40 tròn. Cuộc sống thì vẫn y nguyên thế, vẫn một mình một cõi và đi về chỉ có ta với ta.


Buồn sao những lúc chiều tà như thế này.

Có những khi, chiều đến ra xe chạy tít đi Hạ Long ngắm trăng non trên biển, khuya khoắt nghe sóng vỗ bờ đá rì rầm, hoặc “lượn lờ” phố xá mua mua bán bán … Giờ thì cái thú vui ấy cũng không còn cuốn hút nữa. Đã mấy lần muốn tiếp tục đi đánh golf, sắm cái thẻ ở sân Chí Linh nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian để đi thể thao nữa, chỉ vì công việc hiện giờ đã quá nhiều. Mãi chưa tìm được ai khả dĩ có thể thay thế mình làm công việc điều hành công ty.

Đấy là chưa khởi công 3 cái dự án Hotel và Resort. Nếu mà bắt tay vào xây dựng, chẳng biết mình có còn thời gian cho riêng tư nữa hay không …

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

MỘT THOÁNG SAPA TRONG ĐÊM







Đêm về sáng, từ Sa Pa trở về Hà Nội. Trời bỗng mưa. Mưa như trút nước. Ầm ầm sấm và thỉnh thoảng lại sẹt qua những tia sét nhằng nhịt như muốn xé toạc màn đêm. Con đường quanh co, lượn lờ vắng ngắt giờ như bỗng gấp khúc hơn và trơn trượt. Tiếng mưa rào rào đập vào cửa kính như muốn át đi tiếng Bằng Kiều đang thoảng nhẹ bay bay bản Hoài Cảm…


Thế rồi trời bỗng tạnh. Mưa ngừng rơi. Chớp cũng không còn giằng xé đêm. Con đường chợt khô ráo và như thênh thang hơn. Đêm vẫn u hoài nhưng phía đông đã hừng lên màu hồng của áng bình minh. Mở cửa kính để đón bầu không khí tinh khôi trong cái không gian mênh mang …


Bầu không khí nồng nồng mùi rừng ùa vào tràn ngập trong cabin xe, gió thoảng nhẹ và đèn pha xe sáng quắc soi rọi con đường đèo Mây uốn lượn quanh co. Bên cạnh tay lái vẫn là đêm, vẫn còn đâu đó leo lét ánh đèn của những ngôi nhà người H’mong ở lưng chừng trời … Đốt một điếu thuốc, nhẩn nha quay từng vòng vô lăng, chợt nghĩ: Chỉ có những lúc như này mới có thể cảm nhận hết được sự thư thái, cảm nhận được sự thú vị khi ta được ung dung tự tại dịch chuyển giữa đất trời mênh mang, giữa sự giao thời, trong mưa gió và màu tối của đêm, nhưng trước mắt là khoảng sáng mênh mang của ngày, của nắng và gió …


Không rõ tại sao mình gắn bó với Sapa đến vậy. Như một định mệnh, khi mà những năm 1985 và 1986, lần đầu tiên dừng lại Sapa trong một cuốc đi bộ dài đến 110km từ Làng Giàng lên Phong Thổ trong đoàn làm phim, mình đã đứng rất lâu ở sân Nhà Thờ Sapa, giữa những bãi phân ngựa lổn nhổn, ngắm nhìn vườn đào cổ thụ thân mốc thếch xù xì đang nở hoa, những ngôi biệt thự kiểu Pháp đổ nát, lối đi mọc đầy cây hoang dại, ngắm những khu vườn cải Mèo đang kỳ nở hoa vàng óng ả, mây mù thoảng nhẹ bay và tiếng vó ngựa gõ móng cồm cộp trên đường đá, rì rầm tiếng H’mong, tiếng Dao, tiếng Kinh bán mua ở khu chợ cổ ... Tự nhiên thốt lên với người bạn: Con đường này tao gọi là Phố Mây, 20 năm nữa tao sẽ lên đây ở. Mày có tin không?!


Và giờ đây, sau hơn 20 năm mới có điều kiện để làm cái điều “buột miệng” khi xưa.


Sa Pa với sự đặc trưng của khí hậu ôn đới giữa một đất nước nhiệt đới, sự đặc thù của nó được biểu trưng ngay cả đến cái không khí hít thở, mà mình vẫn hay nói: Đó là mùi mây.


Đi qua khỏi khu đất có cái tên hơi “buồn cười”: Nhà Bò, nơi mà chỉ cần đứng ở một góc khuất cũng có thể phóng tầm mắt là nhìn thấy mênh mang thung lũng Mường Hoa, thấy dãy Fanxipan trập trùng xanh rì, những thửa ruộng trồng hoa hồng và thị trấn Sapa thấp thoáng, nơi mình đang chuẩn bị dựng lên một cái khách sạn 4 sao đầu tiên trong đời kinh doanh, qua những bụi tre già của một lão nông gốc H’mong, lên khỏi con dốc lổn nhổn đá là đứng trên lưng một ngọn đồi thoai thoải ở khu rừng thông Hầu Thào, nhìn qua những ngọn thông sa mu thẳng tắp, phía dưới là thung lũng Lao Chải, tay trái là ngọn Hàm Rồng và tay phải là miên man núi trập trùng, chạy tít xuôi về Thanh Kim, sương mù dầy đặc thi thoảng lại tràn đến, tan ra, che khuất và rồi lại bừng lên một màu nắng “gà con” mở ra những thửa ruộng bậc thang ong óng nước chuẩn bị vào mùa cấy , tự dưng thấy khoái chí khi nghĩ đến 3 năm nữa, ở đây mọc lên một khu nghỉ dưỡng cao cấp mang tên Indochina Sapa Resort, những ngôi biệt thự kiểu Pháp nằm quây quần quanh một khu rừng thông, những khu vườn đào bừng lên màu hồng phai và mận nở hoa trắng ngần trong mùa tuyết rơi, thấp thoáng bóng những cô gái H’mong gùi hàng thổ cẩm ra chợ Sa Pa bán.


Để có được hiện thực thì còn phải vất vả lắm, còn biết bao những chuyến đi trong đêm, trong mưa gió và cả trong …bão. Nhưng dù có phải mệt mỏi thế nào đi nữa cũng không phải suy nghĩ nhiều.

Chẳng có con đường nào trải hoa hồng để đến được sự thành công.


Cũng như vừa rồi, đêm đen, mưa bão bùng trên con đường quanh co trơn trượt hiểm nguy. Nhưng chỉ cần qua một khúc cua là bắt đầu áng bình minh, màu tươi tắn và tinh khôi của ngày mới đang đến …

MỞ ĐẦU BLOG



Mở cái Blog này, sang một góc online khác với những khoảng riêng tư sau một ngày mệt mỏi với công việc.

Những ngày chẳng buồn cũng chẳng vui…

Những khúc quanh của cuộc sống trên một con đường vắng, một mình ta với ta.