
Mỗi khi buồn bực, thất vọng và cảm thấy áp lực công việc đè nặng, tôi thường "trốn" chạy tới vài nơi đã cho tôi khoảng thời gian bình yên và thật sự hạnh phúc trước đây... Một là cái khoảng trống ven Hồ Tây với những đêm mưa, nhìn ra mặt hồ mù mịt với những ánh đèn vàng vọt, những ngọn tháp Chùa Trấn Quốc chìm trong màn mưa, lẫn trong âm thanh rả rích của mưa, ầm ì của sấm là tiếng ghi ta trầm buồn những bản nhạc "hoài niệm"....Hoặc lao xe đi Hạ Long, về với biển và tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ đá, tiếng thở của đêm "ướt đẫm mùi sương".... hoặc về quê nội ngoại, hít thở bầu không khí trong lành, thoảng đâu đó mùi lúa thơm ngậm sữa, mùi rơm rạ nồng nồng và mùi lá khúc ngạt ngào mỗi sớm mai....... Khi tâm hồn đã thực sự thư thái, những việc tưởng khó khăn kia trở nên bình thường và phương án giải quyết như bỗng hiện lên một cách rõ ràng nhất !!!
Thế rồi khi cuộc sống tình cảm rơi vào khúc quanh “tan vỡ’...Tôi đã có những ngày "lang thang" trong chuyến đi vòng quanh nước Việt năm trước, mười mấy ngày một mình chạy trên quãng đường dài hơn 8600 km xuyên từ Đông Bắc sang Việt Bắc, sang Tây Bắc rồi xuôi về Sơn La, vòng Tây Thanh Nghệ vào Tây Nguyên và xuối về Tây Nam Bộ ... Còn nhớ lúc ấy, tinh thần đã quá mệt mỏi do phải đối diện với sự cô đơn hơn chục ngày, mệt mỏi do tự lái xe vượt qua những đám đất đá bị sạt lở trên đường QL 37....Ngồi một mình trên đỉnh đèo Lũng Lô vắng lặng... chiều hoàng hôn, mưa bụi lất phất như sương, không gian lạnh lẽo, gió ào ạt thổi, cuốn thảm cây lau rừng ngả nghiêng như những làn sóng... Trong cái hoang dại của thiên nhiên, trong cái lạnh lẽo của thời tiết, cảm giác lúc đó sao lại "quạnh quẽ" đến vậy ! Thèm được nghe tiếng nói của một người, nhớ cái hơi ấm dễ chịu, cái giọng nói thật dịu dàng.... Nỗi nhớ lúc ấy thật sự "kinh khủng".
Thế rồi khi vượt qua nỗi gian nan, qua con đèo Lũng Lô sạt lở, qua Phù Yên, qua Bắc Yên, qua Sông Đà mênh mang nước, nỗi cô đơn như vơi hết, cảm giác trong lòng tự tại và bình thản đến lạ lùng ! Nhớ lại điều này, để thấy rằng mình đã từng trải qua những lúc gian nan vất vả và cô đơn thật sự rồi đấy thôi....Cũng như đêm nay...Từ quê ngoại, sau một đêm và nửa buổi sáng ngủ vùi, tôi trở lại Hà Nội thân thương.... Xe chạy êm ru trên con đường quốc lộ, phía trước bầu trời xầm xì màu chiều.... và rồi mưa, cơn mưa xối xả, mưa như trút, cái gạt nước hoạt động hết công suất mà nước vẫn che mờ kính chắn gió... Đoạn đường hơn một trăm cây số mà chỉ có tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng lốp xe lướt trên đường và tiếng anh chàng Tuấn Hưng với những bản tình ca cứ u uẩn, nhưng nó không hề "sướt mướt" mới lạ ...
Hà Nội, tối nay, mưa và mưa .....và bây giờ tiếng rả rích mưa không còn nữa. Ngày mai trời tạnh và cũng như mưa đã thôi rơi, cuộc sống sẽ lại sang một trang mới, đẹp hơn và sáng rõ hơn !!!
.............................................
Trên ban công office, ở tầng 20 của tòa building nhìn về Tây, bầu trời áng một màu chiều. Nắng đã thôi gay gắt, chỉ còn màu sậm của khói lam chiều như “day dứt” và lãng đãng thêm cái khung cảnh tĩnh mịch trời cao. Hôm nay là ngày 09/09, chỉ 1 ngày nữa là mình sang tuổi 40 tròn. Cuộc sống thì vẫn y nguyên thế, vẫn một mình một cõi và đi về chỉ có ta với ta.
Buồn sao những lúc chiều tà như thế này.
Có những khi, chiều đến ra xe chạy tít đi Hạ Long ngắm trăng non trên biển, khuya khoắt nghe sóng vỗ bờ đá rì rầm, hoặc “lượn lờ” phố xá mua mua bán bán … Giờ thì cái thú vui ấy cũng không còn cuốn hút nữa. Đã mấy lần muốn tiếp tục đi đánh golf, sắm cái thẻ ở sân Chí Linh nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian để đi thể thao nữa, chỉ vì công việc hiện giờ đã quá nhiều. Mãi chưa tìm được ai khả dĩ có thể thay thế mình làm công việc điều hành công ty.
Đấy là chưa khởi công 3 cái dự án Hotel và Resort. Nếu mà bắt tay vào xây dựng, chẳng biết mình có còn thời gian cho riêng tư nữa hay không …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét