Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009

BỨC THƯ GỬI EM

(Gửi H...)

Anh đã đến và ở lại Sa Pa, trong cái lạnh lẽo của tâm hồn, của thể xác và của cả bầu không khí quanh anh lúc này. Đất trời mù sương như giao hoà làm một... Chị quản lý khách sạn hỏi một câu làm anh chẳng biết nói như nào “Ồ! sao lại một mình hả cậu? Cô ấy không đi cùng à?” Anh chỉ cười trừ và không hiểu vô tình hay cố ý mà chị ấy đưa cho anh cái chìa khoá lần trước chúng ta đã cầm...

Anh đã trở lại đúng căn phòng ngày trước anh và em đã bên nhau trong 7 ngày hạnh phúc. Vẫn cái cửa gỗ nghiến kèn kẹt khi mở, vẫn cái đèn ngủ bằng gỗ Pơ mu màu nâu xậm và bức tranh vẫn lệch về phía cửa... tất cả vẹn nguyên như lúc chúng ta bên nhau ! Anh ngồi im lặng và cảm giác mùi hương của em vẫn thoang thoảng đâu đây, vẫn hơi ấm ấy và tiếng thủ thỉ những câu chuyện vu vơ không kết thúc và cái giọng ngái ngủ mỗi sớm mai... Anh nhớ em !

Đêm nay ở Sa Pa không có trăng như đêm chúng mình ngồi bên nhau ở ban công. Nhưng cái lạnh thì vẫn thế và bầu trời lấp lánh những vì sao. Anh đã cố tìm hai ngôi sao cạnh nhau mà ngày trước em bảo rằng đó là hai đứa mình, nhưng vô vọng... bây giờ nó cũng đã xa nhau rồi em ạ ! Anh sẽ ở lại đây 2 ngày nữa, trước khi lại tiếp tục hành trình đơn độc này. Nhưng có lẽ, sau đêm nay, em sẽ không còn là hiện tại... em lùi xa và trở thành quá vãng, một quá vãng êm đềm và ngọt ngào...

Khi tới một nơi có nhiều kỷ niệm cũ, hoài niệm về nó, thoáng buồn cũng là điều không tránh khỏi” phải không em? Mỗi con người được tạo nên từ những tháng ngày của quá khứ, từ những kỷ niệm đã qua. Quên quá khứ, quên kỷ niệm là điều không nên và không thể. Nếu quên quá khứ ta sẽ quên mình là ai, mình đã sống như thế nào. Nhưng nếu ôm nặng những điều của quá khứ thì hiện tại sẽ không vẹn tròn. Hãy để những kỷ niệm vào một ngăn tủ đẹp của ký ức, để cuộc sống hôm nay nhẹ nhàng và trọn vẹn” em nhé!

Anh đã quá nặng nề với những mệt mỏi và trách nhiệm trong cuộc sống, sự nghiệp, lại còn không thoát ra khỏi cái vòng hoài niệm của tình cảm con người... Chúng ta, cả anh và em, ai cũng buồn và dằn vặt khi yêu, khi cho và khi nhận... Có thể em cũng biết cảm giác sống trong những kỷ niệm như thế nào phải không? vì anh biết em cũng đau đớn lắm! Khi tình yêu nó đi qua để lại cho ta một niềm đau khôn nguôi thì dù phải mất rất nhiều thời gian nhưng phải vượt qua được, phải vượt qua thật sự. Ngay cả trong những lúc chơi vơi trong buồn đau. Bởi vì đã qua được cái bóng của quá khứ, đã và đang cố gắng cho mình với tình cảm hiện tại thì một lúc nào đó lòng sẽ nhẹ nhàng đi nhiều lắm, và những tình cảm về sau sẽ trở nên tròn đầy hơn...

Đứng trước kỷ niệm cũ, dù trái tim mình có muốn tan ra, ứa máu... Nhưng hãy cố gắng. Cố gắng giữ trái tim mình lạnh lẽo em ạ! Cuộc sống chẳng cho con người sự phẳng lặng bao giờ. Người đến, sưởi ấm, xoa dịu những vết thương, thắp lên niềm tin vào con người, vào tình yêu rồi lại nhẹ nhàng ra đi. Khi vượt qua, mình sẽ nguôi ngoai. Chính lúc ấy, mọi niềm đau đã trở thành quá vãng, một cuộc sống mới lại bắt đầu!

Nhưng niềm tin trong tình yêu thì đừng đánh mất. Tình yêu nếu không có niềm tin sẽ chẳng bao giờ sống được. Ai cũng vậy thôi, có những lúc phải sống với kỷ niệm cũ, nhưng hiện tại mới là điều phải quan tâm. Cũng như bây giờ, kỷ niệm đã sống lại và vẹn nguyên như mới hôm qua, nhưng chỉ đêm nay thôi, ngày mai, kỷ niệm đã trở về đúng vị trí của nó. Ký ức dù êm đềm, dù đẹp đến đâu cũng vẫn chỉ là ký ức. Hiện tại mới là điều quan trọng. Cuộc sống khó bao giờ để hai chữ giá như thành hiện thực. Nhưng không phải không làm được! Nếu có niềm tin và dũng cảm đối diện với tất cả mọi khó khăn.

“Hãy vững lòng khi sống ngày hôm nay để vẹn tròn cho những ngày tương lai...” Sa Pa đêm nay mù sương và lạnh giá. Những email từ bạn bè đã khiến trái tim anh bớt đi bao nỗi ưu tư. Cám ơn mọi sự chia sẻ mà bạn bè đã gửi đến cho anh những ngày qua... Chúc em “và cả cho anh nữa nhỉ?” một năm mới với niềm vui mới và hạnh phúc trong thành đạt.

1 nhận xét:

Mẹ Cua và Bống nói...

Loanh quanh một hồi, lại lạc vào blog này của anh. Đọc bài này bỗng dưng thấy nao lòng...
Cảm ơn một bài viết hay. Em nhìn thấy thấp thoáng mình ở đó.