Thứ Tư, 24 tháng 12, 2008

THÁNG 8 – 9/2008 – MÙA SEN QUA ĐI


Chợt nhận ra một mùa sen sắp qua ....

Mùa sen nở và những đóa hồng mang lại cho ta thời khắc yên bình và mơ màng ....

Có khi giữa những thời điểm vội vã làm việc, vội vã kiếm tiền, hối hả trong vòng quay của thời cuộc . Bỗng nhận ra rằng ta đang bỏ phí một thời say đắm, một thời điểm nên nắm lấy hạnh phúc riêng ! Thời gian không chờ một ai. Nếu có đủ nhạy cảm sẽ nắm bắt được cơ hội vụt đến trong chốc lát, nếu không cơ hội lại trôi đi cùng với mảng bụi quá vãng ...

Đã chọn sự nghiệp, sẽ không có nhiều cơ hội cho riêng mình. Hạnh phúc đã đến sao lại để nó tuột khỏi tay ....

Ôi ! Lại một mùa sen sắp qua đi ....

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. CHẶNG 4


Chặng 4 : Tuyên Quang - Hà Giang
Đêm 25/12/2005.

...Nửa đêm về sáng, trời mưa nặng hạt. Tuyên Quang chỉ còn heo hắt ánh điện vàng vọt, cả Thị xã chìm trong màn mưa mù mịt...trời lạnh ghê gớm! Tôi lang thang với nỗi niềm về một "kỷ niệm thời sinh viên" phía bên kia của thị xã, vùng đất của làng Việt Kiều. Nguyên vùng này rất đông bà con Việt Kiều ở Tân Đảo, Thái Lan.... về hồi hương theo tiếng gọi của Cụ Hồ trước đây (1954) Con gái ở vùng này xinh đẹp có tiếng, chính con gái nơi đây đã làm nên 1 trong hai vế của câu nói truyền tụng: Chè Thái gái Tuyên. Có những số phận, những câu chuyện đời khá éo le và ly kì đã xảy ra ở vùng đất này. Bây giờ Đất và Người đã đổi khác nhiều quá rồi..

Đỗ xe ở đầu cầu, đầu ong ong, tim thì đập thình thịnh vì quá say... Tôi chui vào cái túi ngủ, cuộn tròn như một con sâu....

Thức dậy vì cảm thấy khát khô cổ họng, nhìn bên ngoài, trời đã gần sáng, mưa vẫn nặng hạt. Tôi nổ máy xe vòng lại Thị xã. Phát hiện đầu tiên của tôi là 2 chiếc gương hậu bị mất ! Kẻ nào đó đã bẻ không thương tiếc....Cú kinh khủng ! Nguyền rủa mấy thằng nghiện bất lương đã gây khó! Đúng là hoạ vô đơn chí......

Lượn mấy vòng để săm soi xem có mua được gương, nhưng ở giữa cái thị xã miền núi này... Đành chào thua......Mãi hơn 7h sáng, tôi quyết định mua tạm hai cái gương tròn vẫn dùng để soi chải đầu, thuê một chú thợ sửa xe gắn tạm vào. Trông lố bịch và buồn cười....

Đường từ Tuyên Quang lên Hà Giang rộng rãi nhưng do trời mưa, đường trơn và cua gấp khiến tay lái cảm giác rất nguy hiểm....Qua mấy đoạn gấp khúc, suýt đâm phải xe chạy ngược chiều vì tầm nhìn khuất. Họ chạy ẩu, đường trơn, phải phanh gấp, xe cứ muốn trôi đi.....

Tới thị trấn Tân Yên, nơi con sông Lô gặp đường QL 2 thì trời ngớt mưa, đường có vẻ đỡ trơn hơn rất nhiều...Từ Tân Yên lên tới Vĩnh Tuy, thị trấn đầu tiên của Hà Giang, quốc lộ 2 và sông Lô cứ lúc gặp nhau lúc lại xa nhau...

Khi tới ngã 3 Việt Quang, nơi QL 2 gặp Quốc lộ 279 là đường sang Phố Ràng Lao Cai, tôi định rẽ, thay đổi lộ trình không lên Hà Giang nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn chạy thẳng.

Khi cách Thị trấn Vị Xuyên 21 km, lúc này trời mưa to trở lại, con đường cua và lên xuống rất gấp khúc. Tầm nhìn bị che chắn bởi vách đồi, vườn cây, nhà dân và mưa mù. Thỉnh thoảng một chiếc xe chạy ào qua.....không hiểu có phải ở Hà Giang trình độ đào tạo tay lái ô tô chắc là rất cao, nên hầu như cánh tài xế ở đây chạy cực kỳ khủng bố ?! Họ cua gấp và làm cái ào qua xe mình, đôi lúc cảm giác hai xe như đấu đầu. Tôi chỉ dám chạy chầm chậm....

Vừa qua đoạn dốc khá cao, bất ngờ một tiếng nổ “đoàng”, tay lái của tôi như không thể điều khiển xe được nữa. Xe quay ngang, trôi ào ào.......sát thành ta luy âm! Mà lại trôi đúng cái đoạn miệng ta luy âm không có thành chắn, chỉ có vài bụi cây lúp xúp....Tôi như muốn ngộp thở và chỉ kịp nghĩ “Quả này toi rồi”...

Thật không ngờ nổi, khi cái bánh xe trôi sát thành ta luy thì nó gặp một hòn đá bằng cái mũ cối, xe rung rinh và đứng yên....

Bánh xe trước phía trái xẹp lép! Thủ phạm là một mảnh sắt nhọn dài 15 cm ngập sâu, hơi căng nên xé lốp một miếng khá to...
Cám ơn trời, tôi thoát nạn trong gang tấc. Lần thứ 2, sau lần ở trên đèo Pha Đin Sơn La, tôi đã cận kề cái chết bất đắc kỳ tử......Chỉ cần chạy quá tốc độ lên 10 km/h nữa thôi, thì cả xe và người sẽ yên vị tại mảnh đất Hà Giang này..

Mất 15’ định thần, mặc kệ cho gió lạnh, mưa táp vào mặt, tôi hì hục kê kích thay lốp. Lạnh run bần bật, hai hàm răng thi nhau gõ đàn, bụng thì đói và người như muốn lên cơn sốt, ngây ngất, ngây ngất...

Mấy chiếc xe chạy qua, có chiếc dừng lại hỏi có cần giúp không? Rất may là nhờ được một bạn lái chiếc Bel giúp thay lốp nên đỡ mệt, nhưng lúc này tôi lên cơn sốt thực sự.......

Cố gắng lái xe dạt sát vào lề ở cuối con dốc, vắng lặng, tôi chui vào túi ngủ, người như muốn mê man....

Tỉnh dậy khi đồng hồ chỉ 18h20’. Trời tối đen như mực, gió to, mưa to. Tôi cố gắng lắm mới lái xe thêm hơn 40 km để tới Thị xã Hà Giang....

Tìm thấy một cái nhà nghỉ đầu tiên, tôi tấp vào, người run cầm cập.....Bà chủ nhà nghỉ, một bà sồn sồn to béo nhưng thật tốt bụng, tận tình mua thuốc và kiếm hộ tôi tô cháo nóng, đến 22h, cảm giác trong người tỉnh táo, đỡ mệt hơn rất nhiều, nhưng không biết sáng mai còn đủ sức khoẻ để chạy tiếp lên vùng núi cao không? Đành phải bỏ ý định lái xe lên Đồng Văn, Phó Bảng, Mèo Vạc.....

Suốt đêm, tôi mơ thấy mình rơi, rơi mãi....xuống cái vực. Giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi....

Sáng sớm, bà chủ đánh thức bằng một hồi chuông đinh tai....Thật xúc động khi nhìn thấy bà đã nấu sẵn một nồi nước lá xông, tự tay lễ mễ bê vào, miệng giục "chú xông ngay đi cho đỡ cảm"....
Rời Thị xã Hà Giang lúc trưa, sau khi ăn bữa cơm gia đình với Ông bà chủ nhà nghỉ tốt bụng, để lại địa chỉ, lời cảm ơn thực sự chân thành, lời hẹn gặp gỡ khi có dịp lên lại Hà Giang..... tôi lên đường sang Lao Cai....

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. CHẶNG 3


Chặng thứ 3 - Cao Bằng - Tuyên Quang

Cảm giác "Phê" và hơi buồn đeo đẳng tôi từ khi đón Noel tại Cao Bằng... Một mình lang thang chơi, một mình trên con đường xa ngái.... Chạch buồn thay cho cái sự háo hức khi bắt đầu rời Cao Bằng đi Tuyên Quang, cung thứ 3 của cuộc hành trình.....

Tôi rời thị xã Cao Bằng buổi sáng ngày Giáng Sinh 25/12. Noel ở Việt Bắc......trời sụt sùi mây, có vẻ thời tiết đang xấu đi ! cảm giác trong người hơi mệt, nghĩ đến quãng đường dài dằng dặc chỉ có mình, cô đơn và trống trải ! Thèm một người bạn đường !?

Ban đầu, ý định ở lại Cao Bằng 1 ngày rưỡi để đi Thác Bản Giốc, Pắc Pó và sang Long Châu TQ tham quan. Nghe bản tin thời tiết của Đài TNVN thông báo những ngày tới, khu vực Việt Bắc, Tây Bắc và Bắc Bộ sẽ mưa rét, có vẻ thời tiết không thuận lợi lắm, đường thì chưa rõ thế nào, liệu hai cái “càng cua” dưới gầm của chiếc Ford Escape có thoải mái để chạy trên những cung đường lầy lội và gập gềnh của rừng núi ? E ngại ! Cuối cùng, tôi quyết định thay đổi lịch trình, về Thái Nguyên ngay sáng hôm sau.

Đêm Noel ở Cao Bằng buồn như “chấu cắn”, chả thấy người và xe nhộn nhịp như các thành phố, thị xã khác. Khách sạn tôi ở trong đêm ấy chỉ có đúng 4 vị khách, sau khi làm quen, một hồi nói chuyện về thác Bản Giốc, tuyến đường Tà Nùng đi Long Châu, chúng tôi rủ nhau ra đường chơi.
Đường phố vắng tanh khi đồng hồ mới chỉ 20h. Quán Cafe, quán Karaoke, Internet còn có không khí một chút vì đông thanh niên tụ tập. Đỗ xe bên cầu Bằng Giang, mở cửa kính, đêm mịt mù, gió lạnh lùa vào, lẫn trong đó là tiếng nước chảy êm êm, tiếng xào xạc của những bụi tre, vầu và tiếng chó sủa óc ách.....Cảm giác trơ trọi và trống rỗng cứ da diết.......nhớ Hà nội quá đỗi !

Ăn sáng tại phố Thầu (Kim Đồng) với tô phở bò mà biết chắc đó là phở “trâu”, cố lùa cho hết tô phở có mùi gây gây, vị lờ lợ nhiều bột ngọt. ! Nhanh chóng ăn, kiểm tra xe sơ qua, máy nổ êm, hệ thống phanh, ga “no” vấn đề, thấy yên tâm, nghĩ bụng, đường từ đây về Bắc Cạn và Thái Nguyên đẹp, người ta đã sửa chữa xong hết rồi, chứ không phải đang sửa như bên đường 4A Lạng Sơn. 08h30’, lên đường nào, Bắc Cạn đang ở phía trước......

Từ Cao Bằng về Bắc Cạn đường đẹp, quanh co lên xuống đèo dốc. Phong cảnh rất hữu tình và thơ mộng, những dãy núi đá vôi chập trùng chạy dài tít tắp, có lúc quốc lộ 3 tưởng như chui tọt vào lòng núi xanh rì, có lúc qua khúc cua, trước mặt bỗng mở ra cả một cánh đồng rộng mênh mông, xanh ngát ngô đang thì thu hoạch. Xe chạy êm, tiếng nhạc hoà tấu ghi ta đoản khúc mưa của Vĩnh Tâm ngọt ngào, da diết, chợt lòng thấy bình yên và thư thái đến lạ........

09h10’ qua đèo Cao Bắc, xe bỗng hục hặc mấy cái và hơi giật giật. Đồng hồ xăng vẫn báo đầy. Dừng xe kiểm tra , cảm giác có vẻ như bị tắc xăng. Nổ máy chạy tiếp, suốt từ đó về Nà Phặc rồi Phủ Thông cứ liên tục giật giật, tiếng máy xe rất lạ. Bắt đầu từ Đôn Tuôn về Bắc Cạn lại chẳng thấy vấn đề gì nữa......

Qua ngã ba rìa Thị xã, nhìn thấy hai mẹ con cô bé đứng nép bên đường với lỉnh kỉnh đồ đạc. Dừng xe cho đi nhờ về Thái Nguyên. Suốt dọc đường, mẹ cô bé cứ cám ơn rối rít. Trời ạ, chị cám ơn làm gì ! Tại tôi cứ chạy một mình thế này, buồn quá, để chị và cô bé đi cùng cho vui. Chở 2 mẹ con cô bé hs ấy về tận cầu Gia Bảy. 12h45’ tìm gara để kiểm tra xe.......

Trời ảm đạm, mặc dù đã trưa. Thợ sửa xe sau một hồi vặn vặn, gõ gõ, thông báo “xe anh không vấn đề gì, yên tâm mà chạy”. Nhưng rõ ràng là nó giở chứng mà.......

Ngồi ăn trưa ở Thái Nguyên, tự nhiên suy nghĩ “Từ đây về Hà Nội, có hơn 70 km, hay là về, đi một mình buồn quá” Từ lúc đó, trong đầu như có hai luồng tư tưởng đấu tranh dữ dội, một ý chí quyết tâm đi theo lộ trình đã vạch sẵn, một suy nghĩ muốn quay trở về, khi cứ một mình một xe, đối mặt với bất trắc và nỗi cô đơn, trống trải.....Quyết định cuối cùng lại chính là quyết định đúng đắn (ít nhất là đến thời điểm hiện tại), tôi sẽ đi tiếp........

Ngược trở lại hơn 10 km đến ngã ba rẽ vào QL 37 để tới Đại Từ sau đó đi thẳng sang Sơn Dương Tuyên Quang, đường 37 không xấu lắm. Nhìn con đường trải dài trước mặt, nghĩ đến một người bạn ở Hà Nội, công việc đang rất ổn định, tự nhiên bỏ ngang để đầu tư một trang trại trồng chè trên vùng Đại Từ này, cảm giác anh bạn ấy có lý, khi phong cảnh núi đồi thoai thoải, bạt ngàn nương chè, thấp thoáng mái nhà ngói đỏ tươi, nhà tầng kiểu biệt thự như muốn hút tầm mắt.......

Cách Tuyên Quang 14 km, chiếc xe bỗng giật giật và máy lịm dần.....Tôi vã hết cả mồ hôi sau khi mò mẫm một hồi tìm nguyên nhân. Khoảng hơn 15h, trời đã muộn vì mây dày, lại lất phất có hạt mưa. Dễ “quả” này ngủ giữa đường rồi ! Tôi đoán xe bị tắc ống dẫn nhiên liệu, nhưng với trình độ sửa mà như “phá” xe của tôi thì.......có thể phải ngủ lại giữa đường là cái chắc!!! Hỏi một anh bạn đi xe máy ngang qua thì biết TT Sơn Dương không có thợ sửa xe, phải về Tuyên Quang cơ........Ôi trời! Làm sao bây giờ nhỉ ???

Tận 17h10’, tôi mới vẫy được chiếc xe tải 2,5 ton đồng ý kéo xe về Tuyên Quang với cái giá 400k..........Nỗi “đau” càng như muốn nhân lên khi nhìn tờ giấy thanh toán của cô kế toán xinh đẹp ở Gara ô tô chìa ra trước mặt ! Hả? 45’ thời gian, tháo ống dẫn, xì hơi, vặn vẹo vài cái mà hết những 800k tiếp theo... Có lẽ xong chuyến đi này mình phải lên Tuyên Quang mở cái Gara sửa ô tô mới được..... "Cứa" còn hơn cả dao....cạo râu !!!

Quyết định nghỉ lại, chán đi lắm rồi...........Trời lại còn mưa nữa chứ! Bắt đầu tí tách, tí tách và sau đó thì màn mưa bụi giăng giăng, càng ngày càng nặng hạt. Tôi lượn xe mấy vòng quanh Thị xã Tuyên Quang mà vẫn chưa kiếm được cái nhà nghỉ nào có chỗ gửi xe và phòng ốc sạch sẽ một chút. Bon một mạch về quán Cafe internet, ngồi nhìn màn mưa và tiếng rên rỉ não nề của ca sĩ Ngọc Sơn ở quán mà như muốn quay đầu xe ngay lúc đó để về Hà Nội !

Đêm, mưa nặng hạt. Nỗi bức xúc ban chiều cũng đã được giải toả sau khi ngồi uống hết nửa chai Jhon nhỏ. Mắt như muốn zíp lại... Tôi quyết định ngủ trên xe, trên cái cầu bắc qua sông Lô...

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. CHẶNG 2


Ngày 25/12/2005
Chặng thứ 2 : Lạng Sơn – Cao Bằng

Trời lạnh, hơi núi đá từ Cao Lộc, Văn Lãng toả về làm không khí của đêm như càng lạnh lẽo....Gửi xe vào bãi, nhàn tản đi bộ dọc mấy con phố sầm uất, cửa hàng cửa hiệu xanh đỏ sặc sỡ, quảng cáo tiếng Việt xen tiếng Hoa. Những góc phố bán món quay, nướng khói mù mịt....Khách ăn lao xao tiếng Kinh, tiếng Tày, tiếng Hoa ồn ào......Xe ôm toàn xe Mink, Dream, Ware China.... mời mọc phát khiếp! Đêm ở Lạng Sơn vui ! Thành phố biên ải cách Hà Nội có hơn 150 km, cũng là yết hầu giao thông, kinh tế, du lịch, thương mại của cả nước khi muốn chơi với “anh bạn” khổng lồ Trung Quốc láng giềng....Chợt nghĩ hay lên Đồng Đăng một lúc.

Điện thoại tít tít liên hồi vì tin nhắn, bạn bè nhắn tin loạn cả lên hỏi “ông đi đâu? sao mất tích vậy?” Kệ ! Chẳng muốn trả lời ai. QT gọi báo tin việc ở Cty có khó khăn, hỏi ý kiến để giải quyết! Chán thật, muốn đi thảnh thơi một thời gian mà cũng chẳng được nữa !!!

Vừa quay xe, chạy hết ngã tư cuối Thành phố, hai “chú” áo đen đi “khủng long” 250cc trờ tới ngoắc ngoắc tay......Gì thế nhỉ? Linh tính có việc chẳng lành. Y như rằng, một chú mặt bặm trợn, khoác áo phao đen hỏi luôn "ông anh cho xin tiền bãi”. Trời ạ. Trả tiền rồi mà? “Dạ không. Tiền bãi này là của bọn em. 100 k ông anh ạ”....Thui, “xin đểu” rùi! Cho phắt đi, nếu không nó “dở hơi” thì rắc rối. Tỉnh bơ cầm tiền, hai “chú” lên xe chạy mất dạng.....Chán quá! quay về lại TP, ngồi quán Cafe T’Nguyên lúc đã khuya, kể lại chuyện, cô chủ quán bảo “Nghiện đấy! Anh mà không cho, nó ăn vạ rắc rối, Công an bắt nhiều mà sao vẫn cứ có”.

Về lại khách sạn, online mạng, đường link dial-up chạy quá rùa....Nhận được vô số tin offline, D trách tại sao anh im lặng thế? Còn T và N thì hỏi anh đi đâu mà điện thoại chẳng mở ? Mệt và buồn ngủ nên thiếp đi lúc nào không biết.......

Sáng, 08h50’ lên đường. Lượn lên thị trấn Đồng Đăng, cửa khẩu Hữu Nghị ngắm người, xe ồn ào náo nhiệt. Xe tải xếp hàng dài km....Qua ngã 3, nơi rẽ trái thì nối QL1B về Thái Nguyên, chạy thẳng là QL4A đi Cao Bằng.

Đường không xấu lắm, hai bên là những bản làng của người Tày, Nùng, nhà cửa nâu xỉn màu thời gian nằm nép bên những sườn đồi cây cối xanh ngắt . Những đứa trẻ con nô đùa, vài cô gái Tày mặc những bộ quần áo xanh chàm, đầu quấn khăn pha màu đỏ, đen đang túm tụm nói chuyện.....khung cảnh thật thanh bình.

Tới Na Sầm, thị trấn huyện lỵ của Văn Lãng, con đường chạy ven sông Kỳ Cùng nước xanh ngắt chảy ngược sang Trung Quốc. Có lẽ ở Việt Nam chỉ có sông Kỳ Cùng và sông Bằng ở Cao Bằng là chảy ngược lên phía Bắc, một điều rất hiếm. Có thể vòng cung núi đá Ngân Bắc Sơn chạy dài trập trùng đã khiến nó không thể thoát được về hướng Nam, trong khi phía Bắc, đồi núi thoai thoải chạy tít tới Long Châu TQ đã làm nó đổi hướng....

11h10’, qua Thất Khê - Cốc Cưởm, xe bắt đầu vào địa phận Cao Bằng. Đường hẹp, ngoằn nghèo, dốc lên xuống. Núi đá lô nhô, xin xít...vài cánh đồng nho nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai vách núi lơ thơ cây cỏ...

Qua khúc cua rất gắt, tầm nhìn hẹp mà lại không có gương cầu, bất ngờ một chiếc xe máy chở 3 người phóng vèo tới, ác một nỗi nó chạy giữa làn đường bên phải...Quả này toi rồi ! Đánh mạnh tay lái sát lề và nhấn phanh hết cỡ... keteeeeeets!!! Ba “thằng” trời đánh ngã làm cái oà.... ra giữa đường. Lồm cồm bò dậy, một đứa mặt non choẹt nhăn nhó rên rỉ vì bị xe đè.. Hoá ra toàn con nít mới 17, 18 tuổi. Vội chạy tới xem chúng có bị sao không? Thật may chỉ bị xước da.. May mắn cho đứa bị xe máy đè là không bị bỏng pô... Hình như chúng biết chúng có lỗi, nên từ chối không nhận tiền và không chịu lên xe chở tới trạm xá, chỉ nhận ít băng cá nhân để dịt vết thương....Chiếc xe máy chỉ bị xước sơn và vỡ mất tý yếm. Nhìn ba thằng nhăn nhó leo lên xe chạy tiếp mà thấy tội nghiệp!

Tới Đông Khê, nơi đường 4A gặp tỉnh lộ 208 nối sang quốc lộ 3 chạy tới Tà Nùng để sang Long Châu TQ đồng hồ chỉ 13h30’. Qua thị tứ Nà Vai đường dễ đi hơn, 15h10’ đã thấy nhà cửa phố xá thưa thớt hai bên đường.....Con sông Bằng đang hồi giữa đông nên nước trong xanh lững lờ trôi ngược về Trung Quốc đã ở bên tay phải. Những dãy nhà mái đỏ thấp thoáng......Thị xã Cao Bằng đang ở trước mặt.

Vịt quay và Phở chua ( Món Phở Chua này chắc chỉ dành cho các bà các cô đang thai nghén... vài miếng đầu còn dễ ăn, càng về sau càng thấy chua, ngọt vị đường, hơi khó ăn - Còn Vịt quay thì "thơm thơm" mùi lá móc mật, vị ngai ngái.....) hai món đặc sản vùng Cao Bắc Lạng

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. CHẶNG 1


CHẶNG 1 - KHÚC DẠO ĐẦU và CUNG ĐƯỜNG HÀ NỘI - MÓNG CÁI - LẠNG SƠN
Hà Nội ngày 18/12/2005

Một đêm trắng nữa.... Mất ngủ triền miên! Công việc xoay vần như chong chóng, chẳng hiểu sao mà năm nay đen đủi đến vậy.....Tình cảm thì bế tắc. Không lối thoát, không hẹn trước điều gì sáng sủa. Vướng vào cái mê cung của tình cảm, đầy nước mắt và sự dằn vặt. Giá như được làm lại nhỉ ! ha ha....cuộc đời mà có 2 chữ giá như thì tốt biết bao !!!

Chiều đông, thứ 7 , ngồi ở góc quán nhà nổi Hồ Tây, mặt hồ sương cứ bảng lảng, và cái lạnh như thấm vào từng cm thân thể. Tự nhiên muốn gào thật to, muốn hét lên cho thoát những gì đang chất chứa.......

Bật điều hoà mà tay cứ lạnh cóng, vô lăng xe cứng đờ. Tự nhiên thấy mình trơ trọi và lạc lõng giữa dòng đời nhộn nhịp. Tất cả mọi điều trở nên thật bất định và vô nghĩa. Đi đâu? Làm gì nhỉ?! Thôi, chẳng lẽ lại về chui vào mạng như một cách giải toả cái stress tinh thần khốn khổ này !

Muốn rời khỏi Hà Nội một thời gian, một mình một xe, lang thang ngắm thiên hạ đang chạy đua với thời gian, chạy đua với tiền và Tết. Một chuyến Vòng quanh nước Việt, để xem cái cảm giác cô đơn dài nhằng nhẵng này nó sẽ thế nào. Chẳng bao giờ nghe bản nhạc "Đau một lần rồi thôi" của Uyên Trang lại hay như này. Tự nhiên khoé mắt rưng rưng..... Ô hay! Mình khóc à?!!!

Cuộc sống trong thời gian này, những ngày vui thì ít, buồn thì nhiều. Công việc ở Cty lắm quá nhưng không sao để tâm yên tĩnh mà giải quyết cho ổn thoả. Có lẽ phải giao lại cho QT để nó giúp, kẻ ngoài cuộc bao giờ cũng thông minh hơn, xử lý công việc nhẹ nhàng hơn. Cái "ông" Bộ thật lắm chuyện và chẳng dứt khoát gì cả, cứ thế này còn khổ nữa hỡi các DN "thấp lùn" và "cổ họng" bé ! Hồ sơ chứng từ cả đống, đầy đủ chi tiết đến mức cảm giác ruột gan có gì lộ ra hết cả. Vậy mà con bé CBXNK đi về mắt cứ thẫn thờ báo cáo rằng chưa xong anh ạ, phải bổ xung thêm chứng từ?! "Bệnh" thiếu "máu" kinh niên của mấy vị ấy đấy cô bé ơi !

Thôi ! Kệ tất cả, mọi chuyện bây giờ cảm giác hãy nên "nhỏ như con thỏ" mà sống, miên man quá sẽ "điên" mất! Tốt nhất, sáng nay kiếm một chỗ nào đó mà ngồi, và hẹn LH, lâu quá hai đứa chưa uống Cafe cùng nhau buổi sáng, nghe tiếng chim ríu rít và xào xạc tiếng gió lạc qua nóc những ngôi nhà cao tầng lọt vào trong góc khuất của quán Phố cũ Hàng Bông.

Sáng đi uống Cafe, chui vào cái góc quen thuộc tĩnh lặng với LH. Từ lúc đón ở cổng, ngồi vào cái ghế quen thuộc mà ngày xưa H vẫn nheo nheo mắt ý tứ "Em nói cho anh biết, chỗ này là chỗ riêng của em, đừng hòng con nào ngồi vào đây nhé, em mà thấy, đừng trách" đến khi xoay xoay cái ly Cafe đen nóng ấm áp trên tay, H vẫn chẳng nói gì. Cô ấy nhìn và dò hỏi ý tứ với cái đôi mắt to đen, loáng ướt và tít lên mỗi khi cười ! Thôi, chẳng nói nữa. Tâm sự với H có lẽ chỉ làm cô ấy buồn thêm, tự nhiên thấy thương cho cô ấy! Suốt thời gian chia tay đến nay, chỉ canh cánh lo lắng cho "người cũ" không hạnh phúc khi mình thì quá đầy đủ và trọn vẹn.....

Cuộc đời cứ gắn liền cái tên H, đến em là người thứ 3 trùng tên và cũng lại là cái tuổi Th như H Hongkong. Lạ thật! Các cụ bảo rằng cái tuổi này dễ làm người khác xiêu lòng, và khi đã yêu thì không thể dứt ra được, phải chăng số phận mình luôn luôn phải đau đớn với người có cái tên ấy?
Chiều nay phát điên vì T và M, điện thoại liên tục đổ chuông và messaging, mặc cho những cú ngắt đầy bực bội. Không có duyên với những người làm ngành Y thì phải ? Đã bao nhiêu lần tự hứa với lòng mình là cần thẳng thắn trong những mối quan hệ này thôi, không thể kéo dài mãi cảnh đuổi hình bắt bóng nữa, vậy mà cứ ngắc ngứ, yếu lòng khi phải đối diện với ánh mắt thẫn thờ đầy tâm sự của T.

Chẳng biết những người đàn ông khác khi yêu và thất vọng về tình yêu có như mình? Chán chường chẳng làm được gì nổi, luẩn quẩn và bế tắc! Làm doanh nghiệp, đôi khi phải đối mặt với những khoảng thời gian rất vất vả, thậm chí nguy cơ thất bại khi hợp đồng sản xuất bị chậm tiến độ và đủ mọi nỗi lo toan khác....nhưng tại sao vẫn điềm tĩnh và xử lý được. Hồi ở Sài Gòn 9 -10 năm, gần như đủ thời gian ấy đều phải đi công tác các tỉnh, bước chân đã qua khắp các nẻo đường miền Tây, Đông Nam bộ và Tây Nguyên. Bản lĩnh va chạm cuộc sống đã được tôi luyện....Vậy mà vào cái tuổi người ta nói đã có độ chín, đã biết thế nào là cuộc sống thì lại như một gã choai mới biết yêu. Buồn cười thật....

Nhớ đêm gặp H hôm mưa phùn gió bấc đầu tiên của mùa đông 2003, hai đứa chạy xe lòng vòng khắp Hà Nội, bên ngoài trời mưa giăng giăng, con đường đi Lạng Sơn mù mịt mưa và trơn trượt. Ánh đèn pha xe sáng như xé màn đêm, H bảo, anh dám đi Hạ Long chứ? Chúng mình ra ngắm biển mùa đông nhé. Vậy là đi. Rồi đêm đó, như hai kẻ điên, hai đứa ngồi ngắm Vịnh Hạ Long, đảo đá mờ ảo trong sương, tiếng sóng vỗ rì rầm rì rầm....cả hai như chìm ngập trong sự lãng mạn đến nao lòng.

Thế rồi chia tay, chia tay cũng đột ngột như buổi đầu gặp gỡ. Có những lý do tưởng vô cùng nhỏ nhặt nhưng nó lại là biểu hiện của sự không phù hợp ở cuộc sống hôn nhân. Chẳng đứa nào chịu bỏ cái "tôi" lớn sừng sững của bản thân, luôn luôn vướng mắc, luôn luôn đòi hỏi sự thay đổi, không hiểu công việc của nhau thì đúng hơn. Khi đã biết không thể quay lại, không cứu vãn nổi cái đã mất, H phải thừa nhận rằng nếu đem thời gian và tính ổn định của một công chức để so sánh và đòi hỏi với thời gian cũng như tính ổn định của người làm doanh nghiệp thì không thể....Cái điều tưởng đơn giản đến mức quá bình thường ấy lại là nguyên nhân của sự đổ vỡ.

Trưa hôm qua, ngồi một mình ở New Window, muốn gọi cho T quá, nhưng cứ ngần ngại, cảm giác y như mọi lần định bấm vào cái dãy số này, ngại phải nhìn vào cặp mắt đen láy, đã buồn lại còn thẫn thờ ẩn sau cái kính cận 2,5 dp hình ovan... Cũng chẳng có ý gì, đơn giản vì không muốn làm một kẻ cô đơn giữa ồn ào náo nhiệt cặp đôi, cặp ba xung quanh. ....

Đêm Hà Nội lạnh lẽo, phố vắng im lìm những hàng cây, ngọn đèn đường chiếu những tia sáng vàng vọt lọt qua tán lá trước cổng nhà H, muốn gọi cô ấy xuống để nói chuyện một chút cho đỡ cái cảm giác trơ trọi và lạc lõng, nhưng không thể...

Lang thang trong đêm mùa đông thế này, có những thú vị riêng và trong tận thẳm sâu của tâm hồn bỗng trở nên thanh thản lạ lùng. Chạy ra Mỹ Đình và cho xe bốc 120 km/h, gió lạnh thốc vào mặt làm tỉnh táo lạ thường, thoáng nghĩ bây giờ húc vào đâu đó và bẹp dúm cả người lẫn xe có khi lại hay?! Chợt phì cười vì cái ý nghĩ ngu ngốc bồng bột quá thôi !!!

Chỉ 12 h nữa, là bắt đầu chuyến lãng du. Chặng thứ nhất của hành trình sẽ là Hà Nội - Hạ Long - Tiên Yên - Móng Cái. Ngày thứ 2 và thứ 3 sẽ theo QL4A về Đình Lập - Lạng Sơn - Cao Bằng - Thái Nguyên sang Tuyên Quang.

Có lẽ phải chuẩn bị nhiều thứ để phòng khi có chuyện bất trắc hay sự cố dọc đường. Có lẽ phải có túi ngủ và chăn ấm, Tây bắc mùa này quá lạnh. Nhớ lần đi Lai Châu, chỉ vì thiếu mỗi cái cờ lê 12 mà phải mất gần 2 tiếng đồng hồ mới vặn xong một con ốc.

Chọn tuyến đường lên cao nguyên Đồng Văn, rồi vòng lại, đến Phó Bảng sang Lao Cai, không rõ con đường ấy thế nào? Chưa đi bao giờ mà chỉ nghe Tuấn, lái Container nói "Hôm nào bị tắc đường 70, Em đi xe Hyundai 18 ton mà còn dám chạy đường đó, Bác cứ đi đi, không sao đâu" Nghĩ cũng ngại ngại bởi con đường ấy lạ lẫm quá ! Từ Hà Giang sang Phố Ràng Lao Cai rồi lên Bình Lư quay về Nghĩa Lộ, thẳng về Trung Hà Sơn Tây rồi Hoà Bình. Nếu tuyến đường 21 hay là 22 gì đó, đã hoàn thành và chạy tốt thì cứ một mạch về Cúc Phương Ninh Bình. Vậy là xong chặng thứ 4. Cũng phải mất 5 ngày.

Mang theo Laptop, đến chỗ nào có quán Nét, chắc phải dừng lại post bài lên Weblog quá! Tự nhiên rất muốn chia sẻ cảm giác thú vị trong chuyến đi "khùng điên" của kẻ cô đơn với những người bạn không quen biết nhưng vẫn chạm chán nhau hàng ngày, hàng đêm ở cái xa lộ thông tin mà người ta vẫn quen gọi Internet. Có ai quan tâm không nhỉ? Có ai muốn đi cùng tôi ?

Ngày 19/12/2005

Thức suốt đêm nên gần trưa hai mi mắt cứ om xòm đòi “xum họp”. Mấy chú Chi cục Thuế đến làm việc, dứt khoát “mời” đi ăn trưa cùng, thế là đành lòng vậy....

Mang xe đi bảo dưỡng 4 moay ơ, kiểm tra hệ thống phanh, ga, thay dầu....Tốt nhất là cẩn thận, chứ như cái đêm ở đèo Pha Đin thì sợ lắm ! 16h xe vẫn chưa bảo dưỡng xong, có lẽ đến 18h mới lấy được. Về văn phòng, mệt quá nằm thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy đã 17h20’. Chạy lên chợ Hàng Da mua thêm ít đồ hộp để dự phòng trường hợp khẩn cấp khi “đói kém”, nhân tiện mua thêm ít thuốc bổ, cảm cúm, bông băng. Chợt nhớ buổi sáng ở chợ Sa Pa, trước khi lên Fanxipang, H bảo “Anh ơi, mua ít bông băng cho em, em hậu đậu nên hay ngã lắm” tự nhiên sống mũi cay cay....

Ngồi một mình ở góc cuối Cafe Phố, nhìn ngắm thiên hạ chạy ngược chạy xuôi....Tết đến gần rồi nhỉ ? Ai cũng hối hả tính toán xem Tết sẽ như nào. Tổng kết năm nay làm ăn ra sao, cuối năm lĩnh lương cộng tiền thưởng có nhiều không? cả nhà đi chơi ở đâu? mua gì? sắm gì cho gia đình? Bao nhiêu sự tính toán.... Ngày xưa còn bé sao lại thích Tết thế ! Tiếng pháo lẹt đẹt, ì ùng như thúc giục, mùi pháo quyện khắp không gian và những đứa trẻ con hồn nhiên vô tư đánh đáo, nhảy dây, tranh cãi nhau kịch liệt xem đứa nào nhiều tiền mừng tuổi.....Bây giờ nghĩ đến Tết, lo lắng một chút, dửng dưng một chút, thoáng tý bâng khuâng mà thôi.

Đèn phố đã sáng, muốn chạy lên quán nổi Hồ Tây, ngồi đúng cái chỗ mà năm trước đã cùng H uống chung ly Cafe đen nóng hổi trong màn mưa bụi giăng giăng lạnh lẽo trước khi lên đường đi Sa Pa....

Nấn ná mãi....rồi cũng gọi H ra quán Đồng Đội, cô ấy hỏi “sao anh lên giờ này, khuya quá rồi” chỉ cười, nụ cười gượng gạo và dấu bên trong bao nỗi niềm chất chứa. Thôi, vui vẻ lên nhỉ !?
Lúc chiều đi bảo dưỡng xe, đã thay dầu máy, kiểm tra phanh, kiểm tra kỹ thuật, mọi thứ OK. Vòng lên chợ kiếm mấy thứ đồ ăn dự phòng, chuẩn bị đồ dùng cá nhân:

- Túi ngủ - Chăn - Quần áo - Võng - Áo mưa - Giầy tất - Đèn pin - Thuốc chữa bệnh (Giảm sốt, đau bụng, thuốc bổ, viên sủi, bông băng cá nhân, miếng cao dán.....) - Xạc pin, laptop, điện thoại, la bàn, Bản đồ.. - Đồ nghề sửa xe, bơm xe...

Lúc đi thấy cái gì cũng muốn mang theo vì e ngại những trục trặc giữa đường......

Bắt đầu hành trình lúc Hà Nội đã êm đềm trong giấc ngủ say nồng. 0h05’ ngày 20/12/2005

.......Qua cầu Chương Dương vào đường cao tốc, nghĩ đêm khuya, rét này chẳng “chú” CSGT nào còn lang thang đâu, bởi vậy nhấn ga chạy “mát xì mum”....ai ngờ, gần ngã ba rẽ vào QL 18, một chú “quần áo vàng, đội mũ bảo hiểm, hông đeo súng lục” chạy từ góc khuất chân cầu vượt ra, cầm gậy chỉ thẳng vào mặt......Ui chao! đằng trước, “thằng” Hyundai “ba chân” lặc lè nháy xi nhan, bật đèn “đỏ đít”. Chài ! Hoá ra không phải “cháu”. Hú hồn nhá !!

Ngày xưa. các cụ vẫn bảo khi đi đâu xa, phải xem ngày giờ, mình chẳng xem gì cả, cứ thế đi thôi. Nhưng ngay phát đầu tiên đã thấy may! Có lẽ chuyến đi này hên !

Quốc lộ 18 nối thẳng từ ngã ba KCN Quế Võ đến Hạ Long đường thênh thang, vắng lặng. Xe chạy ào ào 90, rồi 100 km/h, hơi buồn ngủ ! 01h30’ qua Thị trấn Đông Triều, hai mí mắt chỉ chực zíp lại.....tý nữa ngủ gật. Mở cửa xe, gió bay ràn rạt, hơi lạnh ào ạt vào mặt khiến tỉnh táo hẳn. Đêm khuya, rét mướt, xóm làng hai bên đường chìm trong giấc nồng, thỉnh thoảng vài đốm sáng xanh lét chập chờn trước mặt, đó là mắt của chó, mèo đi hoang “bắt” ánh đèn pha.....

02h25’ tới Bãi Cháy. Tranh thủ lúc qua phà, vừa nhai bánh mỳ, vừa mở Laptop ra ghi vài dòng đầu tiên. Biển đêm mờ ảo, Hạ Long thấp thoáng trong sương, vài con tàu đèn sáng âm thầm....

Qua Cửa Ông, Mông Dương, đường bắt đầu xấu, nhỏ hẹp, quanh co liên tục, men theo sườn những quả đồi lúp xúp, đặc trưng của miền Đông Bắc. Hai bên đường, rừng thưa thớt, những hàng thông còi cọc loang loáng qua ánh đèn xe. Mở cửa để hút thuốc, hơi lạnh mang theo mùi biển mặn mòi ùa vào. Thỉnh thoảng lại giật mình đánh tay lái, nép vội vào lề, tránh những “ông” Container to vật, rú rít ầm ầm vọt qua. Tuyến đường này cua gắt, nhỏ hẹp như vậy, nhưng không nghĩa lý gì so với tay lái lụa của mấy ông “chân to”, tiếng lóng của dân “chuyên trị” Container ám chỉ người lái ẩu. Nhớ năm ngoái, chứng kiến một “ông” 40 feet ngã dốc, ngửa 18 cái chân lên trời, giãy đành đạch....
05h10’ Ngã ba Tiên Yên. 05h50’ Cầu Đầm Hà gió biển ào ạt thổi.

Dừng lại nghỉ. Mùa H5N1 mà vẫn nghe tiếng gà gáy te te xa xa, hay gà rừng nhỉ? Sương bảng lảng và cái lạnh tê tái.....một ly trà nóng giãy lúc sáng sớm bên quán ven đường, cô chủ quán miền biển mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng má hây hây ánh lửa bếp lò hồng rực.....Thú vị thật đấy!

Từ đây tới Móng Cái, đích của chặng thứ nhất chỉ còn hơn 30 km nữa thôi. Nổ máy chạy tiếp khi mặt trời ló dần, bừng sáng qua những gợn mây vần vũ phía xa xa..............

Chặng thứ 2: Móng Cái - Lạng Sơn

Rời Thị xã cửa khẩu Đông Bắc khi mặt trời chưa lên. 05h30’ Qua trạm Kiểm soát Km 15, anh Công an gác ở đó hỏi “Ông có chở cái gì không?” Có gì mà chở, cần chở người nhưng có ma nào đâu? Thèm một người bạn đi cùng ! Điện thoại im lìm, cột sóng mất tích. Cảm giác cô đơn lạc lõng quá đi......

Trời rét, đường vắng....xe vù vù chạy. Những quả đồi, những ngôi nhà trơ trọi ven đường lùi nhanh về phía sau. Cầu Hà Quảng, Đầm Hà rồi ngã ba Tiên Yên, nơi đường 18C lên Bình Liêu – Hoành Mô qua nhanh....

Đường QL 4 do Trung Quốc giúp Việt Nam xây dựng từ những năm 60 của thế kỷ trước, nó bắt đầu từ Ba Chẽ chạy tới Đình Lập - Lộc Bình – Lạng sơn gọi là 4B, từ Lạng Sơn, Đồng Đăng lên Cao Bằng thì gọi là 4A. Tuyến đường này nhỏ, rất khó đi, ngoằn nghèo...

Buồn cười nhất là hồi còn phụ trách chi nhánh Hải phòng, mấy ông trung niên lái Container ngồi trà dư tửu hậu tán chuyện rằng, xưa Trung Quốc giúp Việt Nam xây dựng đường 4 là vì họ đi tìm kho báu rất nhiều vàng, bạc, đá quý do quân Nguyên cướp ở Việt Nam nhưng không mang về kịp, nhiều nhất là những kho báu ở Quan Bản.......thứ 2 là họ đào những hầm ngầm để giấu vũ khí, vẽ bản đồ khu vực rất chi tiết thừa dịp Việt Nam lơ đễnh là tấn công chiếm đất.... đúng là chuyện của TT xã “vỉa hè”....!!!

Chiều qua, xuống Trà Cổ gặp T và K, trong quán gió ở Mũi Ngọc, buổi chiều lạnh, biển rì rào, đảo Vĩnh Thực xanh rì, sương chiều mờ ảo ngồi nghe K kể chuyện của “hắn”, thì mới thấy chuyện của mình chẳng thấm tháp gì so với những đau khổ của K.

Năm 1995, từ những bãi vàng ở sông Se San, trở về Nam Định, trong tay có gần trăm lượng vàng. K ra Móng Cái làm ăn. Được mấy năm K phất rất nhanh do buôn hàng Thuỷ sản đi TQ và hàng tiêu dùng về VN. K mua nhà, mua đất, và sắm một đầm tôm rộng mấy ha, “hắn” đã trở thành Đại gia ở vùng Trà Cổ, Mũi Ngọc. “Hắn” là một đối tượng trong mơ của rất nhiều cô gái Móng Cái. K thường sang Trung Quốc mua hàng, một lần “hắn” quen một cô gái Trung Quốc mới 17 tuổi quê tận Thanh Đảo phía bắc Trung Quốc đang lưu lạc ở Nam Ninh làm thuê cho quán ăn. Ăn vài lần ở quán, thấy cô gái trẻ trung lại xinh đẹp, nấu ăn ngon, “hắn” làm quen.....rồi không rõ như nào mà “hắn” lại dẫn cô gái đó về Việt Nam. Lễ cưới linh đình, nhưng chỉ có bạn bè K và nhà trai, nhà gái có mỗi cô dâu trẻ, mặt xinh xắn, ngơ ngác, không biết tiếng Việt...

Hai năm sau, vợ hắn cho ra liền tù tỳ 1 cặp trai gái sinh đôi đẹp như thiên thần. Hạnh phúc tưởng như mãi mãi....nào ngờ, một chiều mưa, sợ mưa lớn tràn bờ, K ra đầm tôm. Nửa đêm, trong lòng như lửa đốt, “hắn” mò về......Vợ K đã bồng đứa con trai, mang theo tất cả tiền vàng dành dụm được bỏ đi lúc chập tối, để lại cho “hắn” đứa con gái mới hơn 1 tuổi. “Hắn” sang Trung Quốc 3 tháng trời, tốn rất nhiều tiền để tìm cô “vợ” nhưng Trung Quốc rộng lớn mênh mang, biết nơi nào mà tìm........”Hắn” sống một mình từ đó. Kể tới đây K nghẹn lại....cả ba người chúng tôi im lặng, ly rượu bỗng đắng ngắt.

Đường từ Tiên Yên – Ba Chẽ sang Đình Lập mới làm lại một đoạn, còn suốt tuyến rất khó đi và xóc. Xe nhảy chồm chồm. Tới Bắc Phai là 09h10’, dừng lại nghỉ, chẳng có cảnh nào đẹp để mà khai trương cái máy ảnh KTS 5.0.....

Đình Lập đã thấp thoáng, từ đây có ngã ba, một đường về Sơn Động, Chũ và Bắc Giang còn tôi, cứ thẳng tiến....

Buổi trưa, nghỉ ở một quán ven đường có cái tên quán Ba Cô, gặp mấy chú bộ đội trẻ măng đang ngồi tán tỉnh 2 cô gái Tày bán quán. Một chú hỏi “Anh giai có thể cho em và cô kia đi nhờ về Lạng Sơn được không?” Đồng ý ngay. Thế là có bạn đường. Cô gái tên Miên và anh chàng tên Dũng (dân Hải phòng). Suốt thời gian trên xe, hai cô cậu ríu rít nói cười, họ đang đi sắm đồ cưới, anh bạn còn xin mình tư vấn giúp nên may Comple màu gì....Tự nhiên thấy muốn có sự hồn nhiên và hạnh phúc của họ !

Lạng Sơn kia rồi, đồng hồ chỉ 17h20’. Chia tay 2 người bạn đường ở đầu cầu Kỳ Lừa. Trời tối nhanh quá, muốn tìm một người bạn học ở đây mà lại quên béng địa chỉ, chán thật !!! Đỗ xe lại, mở laptop và bắt đầu gõ......

VÒNG QUANH VIỆT NAM VỚI 8600KM. KHÚC DẠO ĐẦU


Ký sự 8600 km với 45 ngày vòng quanh Việt nam

Hà Nội tháng 12/2005

Tháng giữa đông, những cơn gió từ phía bên kia biên giới vần vũ mang bầu không khí lạnh giá cực Bắc tràn về vùng đất bằng phẳng ven sông Hồng của miền cận nhiệt đới. Bầu trời cứ xám xịt màu mây. Lang thang trong những đêm vắng và nghĩ.....Cứ lan man nghĩ về cuộc đời.......

Quá nhiều biến cố đã xảy ra trong thời gian này, hình như thời tiết cũng khiến con người trở nên "lạnh" hơn. Những cú shock tinh thần và công việc đã khiến tôi quyết định làm một chuyến đi dài, một chuyến đi trải nghiệm thực tế cuộc sống, để sống lại chính mình, tìm lại chính mình trên con đường "thiên lý" vòng quanh nước Việt thân yêu.....

Thế rồi đêm ngày 19/12/2005 chuyến đi "lịch sử" của tôi đã bắt đầu. Với một lộ trình dài dằng dặc, không trùng nhau, cũng chẳng có thông tin cụ thể về đường xá cũng như các thông tin liên quan, tôi cứ thế lên đường một mình với một niềm tin mãnh liệt vào bản thân. Chiếc xe Ford Escape, túi ngủ, chăn, quần áo, đồ dùng cá nhân, thực phẩm dự trữ, đồ nghề sửa xe, 2 chiếc lốp dự phòng....Mọi thứ đơn giản và tiện lợi nhất !

Trước khi đi, tôi kiểm tra về lộ trình. Bản đồ cũng chỉ mang tính tương đối và những cung đường tôi từng biết cũng đã chiếm phần lớn quãng đường xuyên từ Đông bắc sang Tây Bắc. Quá ít thông tin về phía Tây và Trường Sơn! Lúc tới Sa Pa đón Tết dương lịch, tôi hỏi trên box du lịch, người cung cấp thông tin cho tôi về con đường 15 và đường Hồ Chí Minh xuyên phía Tây đất nước là đ/c DuGia, một cái Nick không quen và cũng chưa để lại cho tôi một ấn tượng gì ngoài cái tên gợi nhớ một cung đường và địa danh ở Hà Giang : Cung Mậu Duệ - Du Già. Anh đã viết bài trả lời và hẹn gặp tôi ngày 02/01/2006 tại Tây Thanh Hoá nếu tôi vào kịp....Dù không gặp nhau như đã hẹn, nhưng kể từ ngày đó tôi đã gắn bó với box Du lịch này như một nơi để gặp gỡ bạn bè cùng chung một niềm đam mê...

Sự dịch chuyển vật chất cũng là sự dịch chuyển về tinh thần, dịch chuyển về nhận thức. Đi để trải nghiệm, đi để sống...

Với thông tin của Du Gia vẻn vẹn rằng đường 15 đi tốt, sẽ gặp đường Hồ Chí Minh tại Ngọc Lặc và xuyên suốt tới Yên Cát Thanh Hoá... Tôi yên tâm rong ruổi xuyên từ Việt Bắc sang Tây Bắc, xuôi theo dòng Đà Giang, cảm nhận sự hùng vĩ và nên thơ của dòng sông.....

Thế nhưng chuyến đi phải tạm dừng lại vào ngày 04/01/2006 đến ngày 14/08/2006 nó lại được tiếp tục. Cung đường cuối cùng hoàn thành chuyến đi lịch sử này đã được tôi thực hiện xong vào lúc 9h30'' sáng 13/09/2006 (cung Ngọc Lặc - Chợ Bến - Xuân Mai - Hoà Lạc). Tổng cộng có 25 cung nhỏ với tổng chiều dài 8.600 km, thời gian để đi (chỉ tính thời gian dành cho chuyến đi, không tính thời gian thực hiện công việc) là 32 ngày.

Tôi đã viết một số bài cảm nhận về chuyến đi xuyên Đông Bắc sang Việt Bắc, Tây Bắc rồi xuôi Tây Thanh Hoá, đưa lên một topic trên box tâm sự ở TTVNOL, phần nhiều đó chỉ là cảm nhận về tâm tư tình cảm, có rất ít thông tin về những vùng đất tôi đã đi qua.

Tôi tập hợp tất cả những bài viết chứa nội dung mang đến thông tin về đường xá, con người, văn hoá, tập tục, những tản mạn về cảm xúc khi thực hiện chuyến đi cùng những bức ảnh đã chụp được trong hành trình Vòng quanh Việt Nam, thành một topic mới ..........

NHỮNG CUNG ĐƯỜNG "LỊCH SỬ"...

1- Cung thứ nhất: Hà Nội - Móng Cái (Ngày 19/12/2005) (Lộ trình: Hà Nội - Bắc Ninh - Rẽ QL 18 - Sao Đỏ - Uông Bí - Hạ Long - Tiên Yên - Móng Cái)

2- Cung thứ hai: Móng Cái - Lạng Sơn (Lộ trình: Móng Cái - Tiên Yên - Rẽ QL 4B - Đình Lập - Lộc Bình - Lạng Sơn)

3- Cung thứ 3: Lạng Sơn - Cao Bằng (Lộ trình: Lạng Sơn - QL 4A - Đồng Đăng - Na Sầm - Thất Khê - Đông Khê - Cao Bằng)

4- Cung thứ 4: Cao Bằng - Tuyên Quang (Lộ trình: Cao Bằng - QL 3 - Nà Phặc - Phủ Thông - Bắc Cạn - Chợ Mới - Thái Nguyên - QL 37 - Sơn Dương - Tuyên Quang)

5- Cung thứ 5: Tuyên Quang - Hà Giang (Lộ trình: Tuyên Quang - QL 2 - Hàm Yên - Vĩnh Tuy - Vị Xuyên - Hà Giang)

6- Cung thứ 6: Hà Giang - Lào Cai - Sa Pa (Lộ trình: Hà Giang - Vị Xuyên - Việt Quang - QL 279 - Phố Ràng - QL 70 - Phố Lu - QL 4E - Lào Cai - QL 4D - Sa Pa)

7- Cung thứ 7: Sa Pa - Bình Lư - Nghĩa Lộ (Lộ trình: Sa Pa - QL 4D - Ngã ba Bình Lư - QL 32 - Than Uyên - Mù Cang Chải - Nghĩa Lộ)

8- Cung thứ 8: Nghĩa Lộ - Hoà Bình (Lộ trình: Nghĩa Lộ - NT Trần Phú - QL 37 - Phù Yên - Bắc Yên - Ngã ba Cò Nòi - QL 6 - Mộc Châu - Hoà Bình)

9- Cung thứ 9: Hoà Bình - TT Lam Sơn (Thanh Hoá) (Lộ trình: Hoà Bình - Ngã ba Tòng Đậu quẹo QL15 - Mai Châu - Quan Hoá - Lang Chánh - Ngọc Lặc - vào đường Hồ Chí Minh - TT Lam Sơn) ........

Ngày 04/01/2006
Đến đây tạm dừng đến 23h ngày 14/08/2006 lại được tiếp tục.....


10- Cung thứ 10: Hà Nội - Đà Nẵng (QL1) (Lộ trình: Hà Nội - Ninh Bình - Thanh Hoá - Vinh - Huế - Đà Nẵng)

11- Cung thứ 11: Đà Nẵng - Nha Trang (Lộ trình: Đà Nẵng - QL 1A - Bình Định - Tuy Hoà - Nha Trang)

12- Cung thứ 12: Nha Trang - Sông Sê San (Sa Thầy - Gia Lai) - Buôn Ma Thuột (Lộ trình: Nha Trang - Mũi Điện Đại Lãnh - Đường quốc phòng ven biển - Tuy Hoà - QL 25 lên AJUNPA - Chư Sê - Rẽ QL 14 - Pleiku - Tỉnh Lộ 664 - Cầu Sê San 4 - Đồn Biên phòng 713 Gia Lai - QL 14C - Pleiku - QL 14 - Chư Sê - EaH'leo - Buôn Ma Thuột)

13- Cung thứ 13: Buôn Ma Thuột - Nha Trang (Lộ trình: Buôn Ma Thuột - QL 27- Hồ Lak - Eaktur Krongana - KrongPac - QL 26 - Eakar - Mad'rak - Ninh Hoà -QL1 - Nha Trang)

14- Cung thứ 14: Nha Trang - Sài Gòn - Bến Lức Long An (QL1)

15 - Cung thứ 15: Bến Lức - Sài Gòn - Nha Trang (QL1)

16 - Cung thứ 16: Nha Trang - Hà Tiên (Lộ trình: Nha Trang - QL 1 - Ngã ba Hàm Tân - QL 55 - La Gi - Suối Bình Châu - Bà Rịa - QL 51 - Ngã ba Vũng Tàu - Xa Lộ Đại Hàn - Bình Chánh - QL 1A - Ngã ba Trung Luơng - Cầu Mỹ Thuận - TX Vĩnh Long - Bắc Cần Thơ - QL 91B - Thốt Nốt - Ngã ba Lộ Tẻ - QL 80 - Rạch Giá - QL80 - Hà Tiên)

17- Cung thứ 17: Hà Tiên - Cà Mau - Năm Căn - Mũi Cà Mau (Lộ trình: Hà Tiên - Cửa Khẩu Xà Xía - Hòn Phụ Tử - Rạch Giá - Phà Tắc Cậu Xẻo Rô - QL 63 - Thứ 3 - Ngã 3 Bẩy Sáng U Minh Thượng - Trại Kinh 7 - Vĩnh Thuận - Trí Phải Thới Bình - Cà Mau - QL 1A - Phà Đầm Cùng - Năm Căn - Nhưng Miên - Ông Trang - Rạch Tàu - Mũi Cà Mau)

18- Cung thứ 18: Mũi Cà Mau - Tp Cà Mau - Sài Gòn (Lộ trình: Mũi Cà Mau - Tp Cà Mau - Gia Rai - Hộ Phòng - Bạc Liêu - Sóc Trăng - Phụng Hiệp - Cần Thơ - Tiền Giang - Tân An - Sài Gòn)

19- Cung thứ 19: Sài Gòn - Đak Nông (Gia Nghĩa) (Lộ trình: Sài Gòn - QL 13 - Thủ Dầu Một - Chơn Thành - Bình Long - Chơn Thành - QL 14 - TX Đồng Xoài - Bù Đăng - Đakr'lap - Gia Nghĩa)

20- Cung thứ 20: Gia Nghĩa - Đak Bukso - QL 14C - Buôn Ma Thuột (Lộ trình : Gia Nghĩa - QL 14 - Đakr'lap - Đak Bukso - Đồn Biên phòng Tuy Đức - QL 14C - Quảng Đức - Đak Bukso - Đaksong - QL 14 - Đakmin - Eabo - Cư Jut - Buôn Ma Thuột)

21- Cung thứ 21: Buôn Ma Thuột - Đak Tô Tân Cảnh (Lộ trình: Buôn Ma Thuột - Eah'leo - Pleiku - Kon Tum - Đak Tô)

22- Cung thứ 22: Đăk Tô - Lao Bảo (Lộ trình: Đăk Tô - Plei Kần - Cửa khẩu Pờ Y - Đường 14C cũ - Plei Kần - Đường Hồ Chí Minh - Đăk Glei - Đèo Lò Xo - Khâm Đức - Thạch Mỹ (Giằng) - P'rao (Hiên) - A Tép - A Roàng 1 và A Roàng 2 - A Lưới - Đăkrong - Khe Sanh - Lao Bảo)

23- Cung thứ 23: Lao Bảo - Ngọc Lặc Thanh Hoá (Lộ trình: Lao Bảo - QL 9 - Khe Sanh - Đăkrong - Khe Sanh - Đường Tây Trường Sơn - Hướng Phú - Đèo Sa Mù - Hướng Việt - Tăng Ký - Làng Ho - Biên Phòng Làng Ho - Ngã ba đường 10 - Đèo Khu Đăng - Khe Cạc Trường Sơn - Ngã ba đường 16 - Đèo U Bò - Đỉnh đèo U Bò - Ngã 4 đường 20 QT - Khe Gát - Đèo Đá Đẽo - Khe Ve - Ngã ba đường lên Cha Lo - Tân Ấp - Hương Khê - Tân Kỳ - TT Lam Sơn Thanh Hoá - Ngã ba TT Ngọc Lặc)

24- Cung thứ 24: Ngã ba Ngọc Lặc - Hoà Lạc - Hà Nội (Lộ trình: Ngã 3 Ngọc Lặc - Cẩm Thuỷ - Hàng Trạm Phố Sấu - Ven rừng Cúc Phương - TT Thanh Hà rẽ QL 21A - TT Chợ Bến gặp lại đường HCM - Xuân Mai - Hoà Lạc - Hà Nội.

Tới Hoà Lạc lúc 9h30' ngày 13/09/2006.

Toàn bộ hành trình được GPS tracklog lại cộng với bổ xung đoạn xuyên từ Đông Bắc sang Tây Bắc được vẽ tay chỉ dẫn khi tôi chưa mua máy GPS

NHỮNG NGÀY ĐẦY TÂM TRẠNG....


Những ngày hối hả với công việc và những chuyến đi. Thời gian giờ như quá ngắn, thoáng chút lại đã hết tuần, hết tháng... Ngoảnh lại nhìn bước chân đã qua con đường đời... Những bước chân in dấu thật nặng nề trên một trảng cát mênh mang nóng bỏng vắng ngắt....

Những cuộc vui với rượu, với tiếng nhạc với những nụ cười cũng không sao khoả lấp hết sự "trống trải" trong con người ... Nó cứ như sự cố hữu ? !!! Phải chăng trong mỗi người chúng ta đều có cái phần tôi thật lớn để rồi cái phần tôi ấy cứ "khinh khỉnh" nhìn đời và lúc nào cũng "dằn vặt" cái phần tôi còn lại kia rằng: Ôi! Cuộc sống sao lại đơn độc và vắng lặng thế này?

Chiều nay, tự dưng tai bay vạ gió gặp ngay một thằng ăn vạ la làng... Bức xúc không để đâu cho hết! Bố khỉ cuộc đời này.... Phi xe như thằng điên rồi tự đâm xe vào đít xe mình xong rồi la làng ăn vạ rằng xe của ông đỗ sai đường, tại nọ tại kia... Mất bao nhiêu thời gian để giải quyết . Rõ là mình đỗ xe đúng luật nhưng cái lý "ngu vật" : Xe to đền xe lớn ... đã làm mất hơn 2 tiếng đồng hồ cùng với mấy trăm ngàn. Đến cả cái thằng "thực hành luật" mặc áo vàng cũng đề nghị giải quyết như thế. Không đền thì cái "thằng điên" kia nó cứ đứng chềnh ềnh trước xe ăn vạ.... Bực mình đến mức muốn bốc hoả lên đầu .....

Chán và cảm thấy buồn tẻ thật sự sau mỗi chuyến đi, kể cả những chuyến đi ấy có một sứ mệnh "cao cả" là mang lại niềm vui và sự ấm áp cho những người bất hạnh hoặc những người đang "cô độc" đâu đó trên mảnh đất Việt... Trong chuyến đi, có niềm vui, có sự nhiệt thành, có hoài bão và lòng vị tha... Nhưng khi trở lại cuộc sống trong cái đô thị ồn ã và bon chen đầy "cát và bụi bặm" thì tự dưng con người trở nên "ích kỷ, đơn độc, đểu giả" thêm bao nhiêu....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Còn sống là còn viết ! Còn sống là còn đi... Những chuyến đi mang lại cho tôi những niềm vui, những người bạn và những sự trải nghiệm. Viết để san sẻ và viết để nhẹ lòng...

Có những nỗi buồn không thể chia sẻ được với ai, và thật khó để tâm sự với những người thân, nó cứ chất chứa mãi.. mãi... và rồi trải lòng ra trên cái topic này như là một cứu cánh....

Mọi sự viết ra, đâu phải là tất cả... Nó là một góc sâu kín, và là một sự u uẩn khó tìm được người thấu hiểu. Nó không phải là vật chất hiện hữu và cũng không hẳn là tình cảm trừu tượng... Nó có ở mỗi người. Nó hiện hữu và cả sự trừu tượng. Cảm nhận được nó cũng thật đơn giản nhưng cũng không thể dễ dàng... Tìm được người đủ sự trải nghiệm và sự nhạy cảm để nhận biết và chia sẻ được cái tình cảm "dễ và cũng chẳng dễ" này thì thật là tốt biết bao...

Có những khi bạn đến với ta, thật là thân tình...thật gần gũi. Tình thân có lẽ không còn gì có thể thân hơn... Nhưng có khi có cái điều thật đơn giản, nhưng lại là quyết định tất cả, cái điều tưởng như thật đơn giản để có thể nhận biết thì lại chẳng nhận ra mà lại cứ cố kiếm tìm những điều cao siêu........

Cuộc sống cứ trôi đi và lãng du cũng với những cung đường... Bến bờ bình yên vẫn còn ở nơi nào đó... xa tít !!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã không dưới vài lần nghĩ đến một giải pháp mạnh mẽ cho cuộc sống... thế nhưng vẫn không thể làm được. Phần vì công việc quá nhiều và không thể bỏ được, phần vì phải đắn đo lựa chọn và tìm thời điểm thích hợp.

Con chim sợ cành cây cong...cái thứ triết lý khập khiễng mà sao lại đúng vậy. Càng nghĩ càng thấy chán và cảm giác không nên thay đổi... Cứ "vật vờ" kiểu này cũng có cái hay riêng của nó ! Nhưng bản chất thì lại kêu la lên rằng: Tôi không thích sống như này. Hãy thay đổi cho tôi....

Công việc và sự nghiệp rơi vào thời điểm khó khăn sau khi đã giải quyết xong những vụ việc phát sinh. Thời điểm giờ giống y như thời điểm cuối năm ngoái. Năm nay sao Thái Bạch... Năm ngoái đến phút cuối, mọi sự khó khăn tưởng như không thể vượt qua, vậy mà nó được hoá giải chỉ trong vài ngày... Còn năm nay? Tất cả cũng chỉ đến mức thế là cùng chứ gì....

Càng đi nhiều, công việc bỏ bê càng nhiều. Cứ sau khi về lại đâm đầu vào giải quyết sự vụ. Khi vãn hẳn thì tiếp tục lại chuyến đi khác. Đôi lúc tự nghĩ: ta đã bỏ bê quá.. Chăm chỉ lên nào! Thế nhưng cứ ngồi vào cái bàn làm việc thì đầu óc lại để đi đâu, đến một nơi nào đó chứ không phải đang ở Cty.... Vẫn biết rồi sẽ phải chỉn chu, chăm chỉ giống như những năm trước đây, nhưng giờ chưa muốn làm cái gì, kệ cha nó, sao Thái Bạch mà... Cứ để qua đi, rồi hãy bắt đầu lại....

Chuyến leo Fanxipan lần thứ 4 trong đời. Mỗi lần leo đến đỉnh là một lần cảm thấy mình mạnh mẽ thêm ra bao nhiêu, mọi sự khó khăn đều ở dưới chân và cách giải quyết chợt bùng lên khi thân xác đang "dật dờ lê lết" trên con đường mòn dựng ngược, sâu hút và cao vút .... Có người đã hỏi: sao lại thích đi Fanxipan tới 9 lần. Bao nhiêu lần đâu quan trọng, mà quan trọng là phải cố gắng giữ đúng lời hứa... Làm được điều đó cũng như tự vượt qua chính mình vậy.

Chiều nay, ngồi nhìn phố xá người xe qua lại đông vui, lại nhớ năm ngoái với chiếc xe yêu dấu và chuyến Vòng quanh Việt Nam bắt đầu từ đêm.........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bước vào đời, ai cũng muốn cuộc sống của mình luôn là sự trọn vẹn và hoàn thiện ... Nhưng hình như càng cố gắng để làm điều đó, điều đó lại càng hoá xa vời ...! Không ít đêm miên man ngẫm ngợi những điều đã trải nghiệm, tự thấy cuộc sống giống như trò ú tim ....Đen, đỏ, thăng, trầm, lên, xuống như sơ đồ hình sin, tình cảm thì chỉ một nỗi buồn vơi mênh mang....

Hai năm sống trong riêng tư với đủ mọi hỉ nộ ái ố... Và khi chia tay, nó để lại một nỗi đau và một niềm nhớ nhung khôn nguôi suốt hai năm tiếp theo.. Tưởng như cái đẹp đẽ và thiêng liêng ấy sẽ khó có thể quên trong suốt quãng đời còn lại, thế mà rồi chỉ hơn 20 ngày, thời gian bốn năm với bao kỷ niệm bị bóp nát một cách tàn nhẫn, tự nhiên trở nên trần trụi, trở nên trơ trẽn đến phát sợ... Sự chịu đựng đến giới hạn, nỗi giận dữ khiến vết thương trở nên chai sạn, chai sạn đến méo mó....

Đời là thế! Âu cũng là cái may! Như vậy cũng có thể quên một cách nhanh chóng và có cái nhìn trần trụi hơn với cuộc sống.

Một buổi chiều muộn bên hồ nước mênh mang, sương bảng lảng và gió đông ngọt ngào vị rét... với ký ức của mười ba năm trôi qua, một ngày gặp lại người bạn, người con gái đã từng khiến trái tim tuổi 25 run rẩy thổn thức... Giờ đây vẻ quyến rũ xưa phai quá nhiều, đuôi mắt khi cười nhuốm màu gió bụi xứ người, chỉ ánh mắt thì vẫn thế... Vẫn đượm sự nồng nàn và sự nhẫn nhịn đến gai người. Cả thời gian ngồi đối diện với xa xăm ký ức, với tương lai....Dù thực tại là vui nhưng câu chuyện cũng luôn bị ngắt quãng bởi tiếng thở dài và sự im lặng cảm thông..... Rốt cục ai cũng vậy. Lo toan cuộc sống, gia đình, con cái, vất vả với mưu sinh. Dù sang giàu, dù nghèo hèn cũng đều là một kiếp người nhọc nhằn mà thôi....

Đêm nay, lại một chuyến đi ngắn với con đường hun hút gió...Nhớ lại bằng giờ năm ngoái, cũng lang thang đêm trên cung đường xuyên từ đông sang tây bắc và nỗi nhớ như gặm nhấm con tim. Giờ nỗi nhớ ấy trở thành quá vãng và nó đã biến dạng, như một cái mặt nạ với một nụ cười trơ trẽn ...

Màn đêm vùn vụt qua nhanh theo tiếng bánh xe “nhai” mặt đường và phía trước là cả một vầng sáng đô thị hắt bóng lên trời đông ửng màu nắng.....

THOÁNG MỘT CHÚT TỰ SỰ ĐÊM KHUYA

Hôm nay ! Ngày quyết định quá nhiều vấn đề. Không sao ngủ nổi !!!

Mỗi khi buồn bực, thất vọng và cảm thấy áp lực công việc đè nặng, tôi thường "trốn" chạy tới vài nơi đã cho tôi khoảng thời gian bình yên và thật sự hạnh phúc trước đây... Một là cái khoảng trống ven Hồ Tây với những đêm mưa, nhìn ra mặt hồ mù mịt với những ánh đèn vàng vọt, những ngọn tháp Chùa Trấn Quốc chìm trong màn mưa, lẫn trong âm thanh rả rích của mưa, ầm ì của sấm là tiếng ghi ta trầm buồn những bản nhạc "hoài niệm"....

Hoặc lao xe đi Hạ Long, về với biển và tiếng sóng ì oạp vỗ vào bờ đá, tiếng thở của đêm "ướt đẫm mùi sương".... hoặc về quê nội ngoại, hít thở bầu không khí trong lành, thoảng đâu đó mùi lúa thơm ngậm sữa, mùi rơm rạ nồng nồng và mùi lá khúc ngạt ngào mỗi sớm mai....... Khi tâm hồn đã thực sự thư thái, những việc tưởng khó khăn kia trở nên bình thường và phương án giải quyết như bỗng hiện lên một cách rõ ràng nhất !!!

Thế rồi khi cuộc sống tình cảm rơi vào khúc quanh “tan vỡ’...Tôi đã có những ngày "lang thang" trong chuyến đi xuyên Việt năm trước, mười mấy ngày một mình chạy trên quãng đường dài hơn 1000 km xuyên từ Đông Bắc sang Việt Bắc, sang Tây Bắc rồi xuôi về Sơn La ... Còn nhớ lúc ấy, tinh thần đã quá mệt mỏi do phải đối diện với sự cô đơn hơn chục ngày, mệt mỏi do tự lái xe vượt qua những đám đất đá bị sạt lở trên đường QL 37....


Ngồi một mình trên đỉnh đèo Lũng Lô vắng lặng... chiều hoàng hôn, mưa bụi lất phất như sương, không gian lạnh lẽo, gió ào ạt thổi, cuốn thảm cây lau rừng ngả nghiêng như những làn sóng... Trong cái hoang dại của thiên nhiên, trong cái lạnh lẽo của thời tiết ... cảm giác lúc đó sao lại "quạnh quẽ" đến vậy ! Thèm được nghe tiếng nói của một người, nhớ cái hơi ấm dễ chịu, cái giọng nói thật dịu dàng.... Nỗi nhớ lúc ấy thật sự "kinh khủng".

Thế rồi khi vượt qua nỗi gian nan, qua con đèo Lũng Lô sạt lở, qua Phù Yên, qua Bắc Yên, qua Sông Đà mênh mang nước, nỗi cô đơn như vơi hết, cảm giác trong lòng tự tại và bình thản đến lạ lùng ! Nhớ lại điều này, để thấy rằng mình đã từng trải qua những lúc gian nan vất vả và cô đơn thật sự rồi đấy thôi....

Cũng như đêm nay...Từ quê ngoại, sau một đêm và nửa buổi sáng ngủ vùi, tôi trở lại Hà Nội thân thương.... Xe chạy êm ru trên con đường quốc lộ, phía trước bầu trời xầm xì màu chiều.... và rồi mưa, cơn mưa xối xả, mưa như trút, cái gạt nước hoạt động hết công suất mà nước vẫn che mờ kính chắn gió... Đoạn đường hơn một trăm cây số mà chỉ có tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng lốp xe lướt trên đường và tiếng anh chàng Tuấn Hưng với những bản tình ca cứ u uẩn, nhưng nó không hề "sướt mướt" mới lạ ...

Hà Nội, tối nay, mưa và mưa .....và bây giờ tiếng rả rích mưa không còn nữa. Tin nhắn của em gửi đến chúc tôi một đêm ngủ ngon!Em à ! Ngày mai trời tạnh và cũng như mưa đã thôi rơi, cuộc sống sẽ lại sang một trang mới, đẹp hơn và sáng rõ hơn phải không Em ?!

CHUYỂN NHÀ TỪ YAHOO VỀ ….

Càng chơi trên Yahoo, càng thấy chán. Vì thế, mình quyết định dọn toàn bộ Blog HOANGBQUANG từ 360 YAHOO về đây.

Một tập hợp những bài viết được chỉn chu lại, và đưa về theo seri. Bắt đầu từ những chuyện HỒI ỨC LƯỢT PHƯỢT