
...Nửa đêm về sáng, trời mưa nặng hạt. Tuyên Quang chỉ còn heo hắt ánh điện vàng vọt, cả Thị xã chìm trong màn mưa mù mịt...trời lạnh ghê gớm! Tôi lang thang với nỗi niềm về một "kỷ niệm thời sinh viên" phía bên kia của thị xã, vùng đất của làng Việt Kiều. Nguyên vùng này rất đông bà con Việt Kiều ở Tân Đảo, Thái Lan.... về hồi hương theo tiếng gọi của Cụ Hồ trước đây (1954) Con gái ở vùng này xinh đẹp có tiếng, chính con gái nơi đây đã làm nên 1 trong hai vế của câu nói truyền tụng: Chè Thái gái Tuyên. Có những số phận, những câu chuyện đời khá éo le và ly kì đã xảy ra ở vùng đất này. Bây giờ Đất và Người đã đổi khác nhiều quá rồi..
Đỗ xe ở đầu cầu, đầu ong ong, tim thì đập thình thịnh vì quá say... Tôi chui vào cái túi ngủ, cuộn tròn như một con sâu....
Thức dậy vì cảm thấy khát khô cổ họng, nhìn bên ngoài, trời đã gần sáng, mưa vẫn nặng hạt. Tôi nổ máy xe vòng lại Thị xã. Phát hiện đầu tiên của tôi là 2 chiếc gương hậu bị mất ! Kẻ nào đó đã bẻ không thương tiếc....Cú kinh khủng ! Nguyền rủa mấy thằng nghiện bất lương đã gây khó! Đúng là hoạ vô đơn chí......
Lượn mấy vòng để săm soi xem có mua được gương, nhưng ở giữa cái thị xã miền núi này... Đành chào thua......Mãi hơn 7h sáng, tôi quyết định mua tạm hai cái gương tròn vẫn dùng để soi chải đầu, thuê một chú thợ sửa xe gắn tạm vào. Trông lố bịch và buồn cười....
Đường từ Tuyên Quang lên Hà Giang rộng rãi nhưng do trời mưa, đường trơn và cua gấp khiến tay lái cảm giác rất nguy hiểm....Qua mấy đoạn gấp khúc, suýt đâm phải xe chạy ngược chiều vì tầm nhìn khuất. Họ chạy ẩu, đường trơn, phải phanh gấp, xe cứ muốn trôi đi.....
Tới thị trấn Tân Yên, nơi con sông Lô gặp đường QL 2 thì trời ngớt mưa, đường có vẻ đỡ trơn hơn rất nhiều...Từ Tân Yên lên tới Vĩnh Tuy, thị trấn đầu tiên của Hà Giang, quốc lộ 2 và sông Lô cứ lúc gặp nhau lúc lại xa nhau...
Khi tới ngã 3 Việt Quang, nơi QL 2 gặp Quốc lộ 279 là đường sang Phố Ràng Lao Cai, tôi định rẽ, thay đổi lộ trình không lên Hà Giang nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn chạy thẳng.
Khi cách Thị trấn Vị Xuyên 21 km, lúc này trời mưa to trở lại, con đường cua và lên xuống rất gấp khúc. Tầm nhìn bị che chắn bởi vách đồi, vườn cây, nhà dân và mưa mù. Thỉnh thoảng một chiếc xe chạy ào qua.....không hiểu có phải ở Hà Giang trình độ đào tạo tay lái ô tô chắc là rất cao, nên hầu như cánh tài xế ở đây chạy cực kỳ khủng bố ?! Họ cua gấp và làm cái ào qua xe mình, đôi lúc cảm giác hai xe như đấu đầu. Tôi chỉ dám chạy chầm chậm....
Vừa qua đoạn dốc khá cao, bất ngờ một tiếng nổ “đoàng”, tay lái của tôi như không thể điều khiển xe được nữa. Xe quay ngang, trôi ào ào.......sát thành ta luy âm! Mà lại trôi đúng cái đoạn miệng ta luy âm không có thành chắn, chỉ có vài bụi cây lúp xúp....Tôi như muốn ngộp thở và chỉ kịp nghĩ “Quả này toi rồi”...
Thật không ngờ nổi, khi cái bánh xe trôi sát thành ta luy thì nó gặp một hòn đá bằng cái mũ cối, xe rung rinh và đứng yên....
Bánh xe trước phía trái xẹp lép! Thủ phạm là một mảnh sắt nhọn dài 15 cm ngập sâu, hơi căng nên xé lốp một miếng khá to...
Cám ơn trời, tôi thoát nạn trong gang tấc. Lần thứ 2, sau lần ở trên đèo Pha Đin Sơn La, tôi đã cận kề cái chết bất đắc kỳ tử......Chỉ cần chạy quá tốc độ lên 10 km/h nữa thôi, thì cả xe và người sẽ yên vị tại mảnh đất Hà Giang này..
Mất 15’ định thần, mặc kệ cho gió lạnh, mưa táp vào mặt, tôi hì hục kê kích thay lốp. Lạnh run bần bật, hai hàm răng thi nhau gõ đàn, bụng thì đói và người như muốn lên cơn sốt, ngây ngất, ngây ngất...
Mấy chiếc xe chạy qua, có chiếc dừng lại hỏi có cần giúp không? Rất may là nhờ được một bạn lái chiếc Bel giúp thay lốp nên đỡ mệt, nhưng lúc này tôi lên cơn sốt thực sự.......
Cố gắng lái xe dạt sát vào lề ở cuối con dốc, vắng lặng, tôi chui vào túi ngủ, người như muốn mê man....
Tỉnh dậy khi đồng hồ chỉ 18h20’. Trời tối đen như mực, gió to, mưa to. Tôi cố gắng lắm mới lái xe thêm hơn 40 km để tới Thị xã Hà Giang....
Tìm thấy một cái nhà nghỉ đầu tiên, tôi tấp vào, người run cầm cập.....Bà chủ nhà nghỉ, một bà sồn sồn to béo nhưng thật tốt bụng, tận tình mua thuốc và kiếm hộ tôi tô cháo nóng, đến 22h, cảm giác trong người tỉnh táo, đỡ mệt hơn rất nhiều, nhưng không biết sáng mai còn đủ sức khoẻ để chạy tiếp lên vùng núi cao không? Đành phải bỏ ý định lái xe lên Đồng Văn, Phó Bảng, Mèo Vạc.....
Suốt đêm, tôi mơ thấy mình rơi, rơi mãi....xuống cái vực. Giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi....
Sáng sớm, bà chủ đánh thức bằng một hồi chuông đinh tai....Thật xúc động khi nhìn thấy bà đã nấu sẵn một nồi nước lá xông, tự tay lễ mễ bê vào, miệng giục "chú xông ngay đi cho đỡ cảm"....
Rời Thị xã Hà Giang lúc trưa, sau khi ăn bữa cơm gia đình với Ông bà chủ nhà nghỉ tốt bụng, để lại địa chỉ, lời cảm ơn thực sự chân thành, lời hẹn gặp gỡ khi có dịp lên lại Hà Giang..... tôi lên đường sang Lao Cai....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét