
Chặng thứ 3 - Cao Bằng - Tuyên Quang
Cảm giác "Phê" và hơi buồn đeo đẳng tôi từ khi đón Noel tại Cao Bằng... Một mình lang thang chơi, một mình trên con đường xa ngái.... Chạch buồn thay cho cái sự háo hức khi bắt đầu rời Cao Bằng đi Tuyên Quang, cung thứ 3 của cuộc hành trình.....
Tôi rời thị xã Cao Bằng buổi sáng ngày Giáng Sinh 25/12. Noel ở Việt Bắc......trời sụt sùi mây, có vẻ thời tiết đang xấu đi ! cảm giác trong người hơi mệt, nghĩ đến quãng đường dài dằng dặc chỉ có mình, cô đơn và trống trải ! Thèm một người bạn đường !?
Ban đầu, ý định ở lại Cao Bằng 1 ngày rưỡi để đi Thác Bản Giốc, Pắc Pó và sang Long Châu TQ tham quan. Nghe bản tin thời tiết của Đài TNVN thông báo những ngày tới, khu vực Việt Bắc, Tây Bắc và Bắc Bộ sẽ mưa rét, có vẻ thời tiết không thuận lợi lắm, đường thì chưa rõ thế nào, liệu hai cái “càng cua” dưới gầm của chiếc Ford Escape có thoải mái để chạy trên những cung đường lầy lội và gập gềnh của rừng núi ? E ngại ! Cuối cùng, tôi quyết định thay đổi lịch trình, về Thái Nguyên ngay sáng hôm sau.
Đêm Noel ở Cao Bằng buồn như “chấu cắn”, chả thấy người và xe nhộn nhịp như các thành phố, thị xã khác. Khách sạn tôi ở trong đêm ấy chỉ có đúng 4 vị khách, sau khi làm quen, một hồi nói chuyện về thác Bản Giốc, tuyến đường Tà Nùng đi Long Châu, chúng tôi rủ nhau ra đường chơi.
Đường phố vắng tanh khi đồng hồ mới chỉ 20h. Quán Cafe, quán Karaoke, Internet còn có không khí một chút vì đông thanh niên tụ tập. Đỗ xe bên cầu Bằng Giang, mở cửa kính, đêm mịt mù, gió lạnh lùa vào, lẫn trong đó là tiếng nước chảy êm êm, tiếng xào xạc của những bụi tre, vầu và tiếng chó sủa óc ách.....Cảm giác trơ trọi và trống rỗng cứ da diết.......nhớ Hà nội quá đỗi !
Ăn sáng tại phố Thầu (Kim Đồng) với tô phở bò mà biết chắc đó là phở “trâu”, cố lùa cho hết tô phở có mùi gây gây, vị lờ lợ nhiều bột ngọt. ! Nhanh chóng ăn, kiểm tra xe sơ qua, máy nổ êm, hệ thống phanh, ga “no” vấn đề, thấy yên tâm, nghĩ bụng, đường từ đây về Bắc Cạn và Thái Nguyên đẹp, người ta đã sửa chữa xong hết rồi, chứ không phải đang sửa như bên đường 4A Lạng Sơn. 08h30’, lên đường nào, Bắc Cạn đang ở phía trước......
Từ Cao Bằng về Bắc Cạn đường đẹp, quanh co lên xuống đèo dốc. Phong cảnh rất hữu tình và thơ mộng, những dãy núi đá vôi chập trùng chạy dài tít tắp, có lúc quốc lộ 3 tưởng như chui tọt vào lòng núi xanh rì, có lúc qua khúc cua, trước mặt bỗng mở ra cả một cánh đồng rộng mênh mông, xanh ngát ngô đang thì thu hoạch. Xe chạy êm, tiếng nhạc hoà tấu ghi ta đoản khúc mưa của Vĩnh Tâm ngọt ngào, da diết, chợt lòng thấy bình yên và thư thái đến lạ........
09h10’ qua đèo Cao Bắc, xe bỗng hục hặc mấy cái và hơi giật giật. Đồng hồ xăng vẫn báo đầy. Dừng xe kiểm tra , cảm giác có vẻ như bị tắc xăng. Nổ máy chạy tiếp, suốt từ đó về Nà Phặc rồi Phủ Thông cứ liên tục giật giật, tiếng máy xe rất lạ. Bắt đầu từ Đôn Tuôn về Bắc Cạn lại chẳng thấy vấn đề gì nữa......
Qua ngã ba rìa Thị xã, nhìn thấy hai mẹ con cô bé đứng nép bên đường với lỉnh kỉnh đồ đạc. Dừng xe cho đi nhờ về Thái Nguyên. Suốt dọc đường, mẹ cô bé cứ cám ơn rối rít. Trời ạ, chị cám ơn làm gì ! Tại tôi cứ chạy một mình thế này, buồn quá, để chị và cô bé đi cùng cho vui. Chở 2 mẹ con cô bé hs ấy về tận cầu Gia Bảy. 12h45’ tìm gara để kiểm tra xe.......
Trời ảm đạm, mặc dù đã trưa. Thợ sửa xe sau một hồi vặn vặn, gõ gõ, thông báo “xe anh không vấn đề gì, yên tâm mà chạy”. Nhưng rõ ràng là nó giở chứng mà.......
Ngồi ăn trưa ở Thái Nguyên, tự nhiên suy nghĩ “Từ đây về Hà Nội, có hơn 70 km, hay là về, đi một mình buồn quá” Từ lúc đó, trong đầu như có hai luồng tư tưởng đấu tranh dữ dội, một ý chí quyết tâm đi theo lộ trình đã vạch sẵn, một suy nghĩ muốn quay trở về, khi cứ một mình một xe, đối mặt với bất trắc và nỗi cô đơn, trống trải.....Quyết định cuối cùng lại chính là quyết định đúng đắn (ít nhất là đến thời điểm hiện tại), tôi sẽ đi tiếp........
Ngược trở lại hơn 10 km đến ngã ba rẽ vào QL 37 để tới Đại Từ sau đó đi thẳng sang Sơn Dương Tuyên Quang, đường 37 không xấu lắm. Nhìn con đường trải dài trước mặt, nghĩ đến một người bạn ở Hà Nội, công việc đang rất ổn định, tự nhiên bỏ ngang để đầu tư một trang trại trồng chè trên vùng Đại Từ này, cảm giác anh bạn ấy có lý, khi phong cảnh núi đồi thoai thoải, bạt ngàn nương chè, thấp thoáng mái nhà ngói đỏ tươi, nhà tầng kiểu biệt thự như muốn hút tầm mắt.......
Cách Tuyên Quang 14 km, chiếc xe bỗng giật giật và máy lịm dần.....Tôi vã hết cả mồ hôi sau khi mò mẫm một hồi tìm nguyên nhân. Khoảng hơn 15h, trời đã muộn vì mây dày, lại lất phất có hạt mưa. Dễ “quả” này ngủ giữa đường rồi ! Tôi đoán xe bị tắc ống dẫn nhiên liệu, nhưng với trình độ sửa mà như “phá” xe của tôi thì.......có thể phải ngủ lại giữa đường là cái chắc!!! Hỏi một anh bạn đi xe máy ngang qua thì biết TT Sơn Dương không có thợ sửa xe, phải về Tuyên Quang cơ........Ôi trời! Làm sao bây giờ nhỉ ???
Tận 17h10’, tôi mới vẫy được chiếc xe tải 2,5 ton đồng ý kéo xe về Tuyên Quang với cái giá 400k..........Nỗi “đau” càng như muốn nhân lên khi nhìn tờ giấy thanh toán của cô kế toán xinh đẹp ở Gara ô tô chìa ra trước mặt ! Hả? 45’ thời gian, tháo ống dẫn, xì hơi, vặn vẹo vài cái mà hết những 800k tiếp theo... Có lẽ xong chuyến đi này mình phải lên Tuyên Quang mở cái Gara sửa ô tô mới được..... "Cứa" còn hơn cả dao....cạo râu !!!
Quyết định nghỉ lại, chán đi lắm rồi...........Trời lại còn mưa nữa chứ! Bắt đầu tí tách, tí tách và sau đó thì màn mưa bụi giăng giăng, càng ngày càng nặng hạt. Tôi lượn xe mấy vòng quanh Thị xã Tuyên Quang mà vẫn chưa kiếm được cái nhà nghỉ nào có chỗ gửi xe và phòng ốc sạch sẽ một chút. Bon một mạch về quán Cafe internet, ngồi nhìn màn mưa và tiếng rên rỉ não nề của ca sĩ Ngọc Sơn ở quán mà như muốn quay đầu xe ngay lúc đó để về Hà Nội !
Đêm, mưa nặng hạt. Nỗi bức xúc ban chiều cũng đã được giải toả sau khi ngồi uống hết nửa chai Jhon nhỏ. Mắt như muốn zíp lại... Tôi quyết định ngủ trên xe, trên cái cầu bắc qua sông Lô...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét