Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

NHỮNG NGÀY ĐẦY TÂM TRẠNG....


Những ngày hối hả với công việc và những chuyến đi. Thời gian giờ như quá ngắn, thoáng chút lại đã hết tuần, hết tháng... Ngoảnh lại nhìn bước chân đã qua con đường đời... Những bước chân in dấu thật nặng nề trên một trảng cát mênh mang nóng bỏng vắng ngắt....

Những cuộc vui với rượu, với tiếng nhạc với những nụ cười cũng không sao khoả lấp hết sự "trống trải" trong con người ... Nó cứ như sự cố hữu ? !!! Phải chăng trong mỗi người chúng ta đều có cái phần tôi thật lớn để rồi cái phần tôi ấy cứ "khinh khỉnh" nhìn đời và lúc nào cũng "dằn vặt" cái phần tôi còn lại kia rằng: Ôi! Cuộc sống sao lại đơn độc và vắng lặng thế này?

Chiều nay, tự dưng tai bay vạ gió gặp ngay một thằng ăn vạ la làng... Bức xúc không để đâu cho hết! Bố khỉ cuộc đời này.... Phi xe như thằng điên rồi tự đâm xe vào đít xe mình xong rồi la làng ăn vạ rằng xe của ông đỗ sai đường, tại nọ tại kia... Mất bao nhiêu thời gian để giải quyết . Rõ là mình đỗ xe đúng luật nhưng cái lý "ngu vật" : Xe to đền xe lớn ... đã làm mất hơn 2 tiếng đồng hồ cùng với mấy trăm ngàn. Đến cả cái thằng "thực hành luật" mặc áo vàng cũng đề nghị giải quyết như thế. Không đền thì cái "thằng điên" kia nó cứ đứng chềnh ềnh trước xe ăn vạ.... Bực mình đến mức muốn bốc hoả lên đầu .....

Chán và cảm thấy buồn tẻ thật sự sau mỗi chuyến đi, kể cả những chuyến đi ấy có một sứ mệnh "cao cả" là mang lại niềm vui và sự ấm áp cho những người bất hạnh hoặc những người đang "cô độc" đâu đó trên mảnh đất Việt... Trong chuyến đi, có niềm vui, có sự nhiệt thành, có hoài bão và lòng vị tha... Nhưng khi trở lại cuộc sống trong cái đô thị ồn ã và bon chen đầy "cát và bụi bặm" thì tự dưng con người trở nên "ích kỷ, đơn độc, đểu giả" thêm bao nhiêu....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Còn sống là còn viết ! Còn sống là còn đi... Những chuyến đi mang lại cho tôi những niềm vui, những người bạn và những sự trải nghiệm. Viết để san sẻ và viết để nhẹ lòng...

Có những nỗi buồn không thể chia sẻ được với ai, và thật khó để tâm sự với những người thân, nó cứ chất chứa mãi.. mãi... và rồi trải lòng ra trên cái topic này như là một cứu cánh....

Mọi sự viết ra, đâu phải là tất cả... Nó là một góc sâu kín, và là một sự u uẩn khó tìm được người thấu hiểu. Nó không phải là vật chất hiện hữu và cũng không hẳn là tình cảm trừu tượng... Nó có ở mỗi người. Nó hiện hữu và cả sự trừu tượng. Cảm nhận được nó cũng thật đơn giản nhưng cũng không thể dễ dàng... Tìm được người đủ sự trải nghiệm và sự nhạy cảm để nhận biết và chia sẻ được cái tình cảm "dễ và cũng chẳng dễ" này thì thật là tốt biết bao...

Có những khi bạn đến với ta, thật là thân tình...thật gần gũi. Tình thân có lẽ không còn gì có thể thân hơn... Nhưng có khi có cái điều thật đơn giản, nhưng lại là quyết định tất cả, cái điều tưởng như thật đơn giản để có thể nhận biết thì lại chẳng nhận ra mà lại cứ cố kiếm tìm những điều cao siêu........

Cuộc sống cứ trôi đi và lãng du cũng với những cung đường... Bến bờ bình yên vẫn còn ở nơi nào đó... xa tít !!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã không dưới vài lần nghĩ đến một giải pháp mạnh mẽ cho cuộc sống... thế nhưng vẫn không thể làm được. Phần vì công việc quá nhiều và không thể bỏ được, phần vì phải đắn đo lựa chọn và tìm thời điểm thích hợp.

Con chim sợ cành cây cong...cái thứ triết lý khập khiễng mà sao lại đúng vậy. Càng nghĩ càng thấy chán và cảm giác không nên thay đổi... Cứ "vật vờ" kiểu này cũng có cái hay riêng của nó ! Nhưng bản chất thì lại kêu la lên rằng: Tôi không thích sống như này. Hãy thay đổi cho tôi....

Công việc và sự nghiệp rơi vào thời điểm khó khăn sau khi đã giải quyết xong những vụ việc phát sinh. Thời điểm giờ giống y như thời điểm cuối năm ngoái. Năm nay sao Thái Bạch... Năm ngoái đến phút cuối, mọi sự khó khăn tưởng như không thể vượt qua, vậy mà nó được hoá giải chỉ trong vài ngày... Còn năm nay? Tất cả cũng chỉ đến mức thế là cùng chứ gì....

Càng đi nhiều, công việc bỏ bê càng nhiều. Cứ sau khi về lại đâm đầu vào giải quyết sự vụ. Khi vãn hẳn thì tiếp tục lại chuyến đi khác. Đôi lúc tự nghĩ: ta đã bỏ bê quá.. Chăm chỉ lên nào! Thế nhưng cứ ngồi vào cái bàn làm việc thì đầu óc lại để đi đâu, đến một nơi nào đó chứ không phải đang ở Cty.... Vẫn biết rồi sẽ phải chỉn chu, chăm chỉ giống như những năm trước đây, nhưng giờ chưa muốn làm cái gì, kệ cha nó, sao Thái Bạch mà... Cứ để qua đi, rồi hãy bắt đầu lại....

Chuyến leo Fanxipan lần thứ 4 trong đời. Mỗi lần leo đến đỉnh là một lần cảm thấy mình mạnh mẽ thêm ra bao nhiêu, mọi sự khó khăn đều ở dưới chân và cách giải quyết chợt bùng lên khi thân xác đang "dật dờ lê lết" trên con đường mòn dựng ngược, sâu hút và cao vút .... Có người đã hỏi: sao lại thích đi Fanxipan tới 9 lần. Bao nhiêu lần đâu quan trọng, mà quan trọng là phải cố gắng giữ đúng lời hứa... Làm được điều đó cũng như tự vượt qua chính mình vậy.

Chiều nay, ngồi nhìn phố xá người xe qua lại đông vui, lại nhớ năm ngoái với chiếc xe yêu dấu và chuyến Vòng quanh Việt Nam bắt đầu từ đêm.........
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bước vào đời, ai cũng muốn cuộc sống của mình luôn là sự trọn vẹn và hoàn thiện ... Nhưng hình như càng cố gắng để làm điều đó, điều đó lại càng hoá xa vời ...! Không ít đêm miên man ngẫm ngợi những điều đã trải nghiệm, tự thấy cuộc sống giống như trò ú tim ....Đen, đỏ, thăng, trầm, lên, xuống như sơ đồ hình sin, tình cảm thì chỉ một nỗi buồn vơi mênh mang....

Hai năm sống trong riêng tư với đủ mọi hỉ nộ ái ố... Và khi chia tay, nó để lại một nỗi đau và một niềm nhớ nhung khôn nguôi suốt hai năm tiếp theo.. Tưởng như cái đẹp đẽ và thiêng liêng ấy sẽ khó có thể quên trong suốt quãng đời còn lại, thế mà rồi chỉ hơn 20 ngày, thời gian bốn năm với bao kỷ niệm bị bóp nát một cách tàn nhẫn, tự nhiên trở nên trần trụi, trở nên trơ trẽn đến phát sợ... Sự chịu đựng đến giới hạn, nỗi giận dữ khiến vết thương trở nên chai sạn, chai sạn đến méo mó....

Đời là thế! Âu cũng là cái may! Như vậy cũng có thể quên một cách nhanh chóng và có cái nhìn trần trụi hơn với cuộc sống.

Một buổi chiều muộn bên hồ nước mênh mang, sương bảng lảng và gió đông ngọt ngào vị rét... với ký ức của mười ba năm trôi qua, một ngày gặp lại người bạn, người con gái đã từng khiến trái tim tuổi 25 run rẩy thổn thức... Giờ đây vẻ quyến rũ xưa phai quá nhiều, đuôi mắt khi cười nhuốm màu gió bụi xứ người, chỉ ánh mắt thì vẫn thế... Vẫn đượm sự nồng nàn và sự nhẫn nhịn đến gai người. Cả thời gian ngồi đối diện với xa xăm ký ức, với tương lai....Dù thực tại là vui nhưng câu chuyện cũng luôn bị ngắt quãng bởi tiếng thở dài và sự im lặng cảm thông..... Rốt cục ai cũng vậy. Lo toan cuộc sống, gia đình, con cái, vất vả với mưu sinh. Dù sang giàu, dù nghèo hèn cũng đều là một kiếp người nhọc nhằn mà thôi....

Đêm nay, lại một chuyến đi ngắn với con đường hun hút gió...Nhớ lại bằng giờ năm ngoái, cũng lang thang đêm trên cung đường xuyên từ đông sang tây bắc và nỗi nhớ như gặm nhấm con tim. Giờ nỗi nhớ ấy trở thành quá vãng và nó đã biến dạng, như một cái mặt nạ với một nụ cười trơ trẽn ...

Màn đêm vùn vụt qua nhanh theo tiếng bánh xe “nhai” mặt đường và phía trước là cả một vầng sáng đô thị hắt bóng lên trời đông ửng màu nắng.....

Không có nhận xét nào: